Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 114: Tỉ mỉ nói chuyện nhà (tiếp theo)




Sau khi hoàng triều Đại Hạ thành lập, Vô Trần Tử vẫn là đế sư của hoàng gia. Mặc dù sau đó ông một lòng theo đạo tu tiên, nhưng lòng vẫn quan tâm, để tránh giang sơn đổi chủ, đêm đó ông đốt hương trong chén, tạo thành thế Thất Tinh (sao bắc đẩu), trong loạn lạc tan hoang tìm ra một con đường sống.

Quẻ tượng huyền diệu, mặc dù thiếu niên không có mệnh sống lâu, lại có thể sống cùng với người có số mệnh tương liên. Một nam một nữ, âm dương điều hòa, tất sẽ quốc thái dân an, nếu nửa đường ly tán, thiên hạ vẫn sẽ sụp đổ, rơi vào chiến loạn.

Vì thế mới có việc xuống núi nhận đồ đệ, kết thân. Kiếp trước lại vì đủ loại chuyện, cuối cùng hai người không thể sống cùng nhau, đều rơi vào ngõ cụt, không tránh khỏi trăm họ trong thiên hạ rơi vào cảnh lầm than, Vô Trần Tử chấp nhận dùng hai mươi năm dương thọ đổi lấy việc hai người nghịch thiên Trọng sinh.

Một câu có duyên giải thích tất cả, rốt cục Lý Minh Kỳ cũng hiểu rõ bí ẩn của việc Trọng sinh, quả nhiên mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, nàng nức nở: “Sư tôn...”

Hô nhỏ một tiếng rồi chẳng thốt được nên lời, nghiêm nghiêm túc túc dập đầu ba cái, ngẩng đầu lên trán đã đỏ bừng một mảnh. Ơn tái sinh, nàng không thể báo đáp, tương lai chỉ có thể sống thật hạnh phúc với Trầm Ngạn Khanh, không phụ ý tốt của sư tôn.

Vô Trần Tử nâng tay đỡ dậy, Lý Minh Kỳ bị khống chế mà đứng lên, theo sức lực của ông, nàng lại lần nữa ngồi xuống.

Vô Trần Tử không nhắc lại chuyện Trọng sinh, có một số việc hiểu rõ trong lòng là được, nói thêm càng vô nghĩa, chỉ dặn dò: “Con à, trong phòng này chỉ có ta và con, ta muốn con ở trước mặt vi sư, hứa với ta ba chuyện.”

”Sư phụ, xin ngài cứ nói, Minh Kỳ nhất định nghe theo.”

”Tốt lắm, bần đạo liền nói thẳng, việc thứ nhất, con nhất định phải nhớ kỹ, thà phụ tất cả mọi người trong thiên hạ cũng không được phụ thằng bé, vi sư sợ thằng bé sẽ vì con mà tàn sát thiên hạ.”

Trên mặt Lý Minh Kỳ khó nén vẻ kinh ngạc, không ngờ chuyện thứ nhất lại là điều này. Sinh mệnh vô thường, ai có thể cam đoan cả đời trôi chảy mà không phát sinh việc ngoài ý muốn? Nàng khó hiểu đồng thời cũng hoài nghi có phải Vô Trần Tử đang nói chuyện giật gân không, “Sư phụ?”

”Năm đó thằng bé lựa chọn tu luyện bí quyết Cửu U Phong Linh, ta đã nghĩ sẽ có ngày này.” Tốc độ nói chuyện, đắn đo của Vô Trần Tử cực kỳ đúng chỗ, mỗi từ mỗi câu đều nhắn nhủ vô cùng rõ ràng.

Ngày này sẽ là ngày như thế nào? Lý Minh Kỳ không thể hiểu hết, nàng nghe lời vào trong tai, trong lòng lại quay cuồng, suy xét vị trí của hắn trong lòng mình, nếu có chuyện xảy ra, người đầu tiên nàng muốn bảo vệ là ai?

”Sư phụ, có thể giải thích thêm không?”

Vô Trần Tử mỉm cười, “Con à, chỉ cần con tin thằng bé, chuyện của con chính là chuyện của nó, thằng bé sẽ không để con chịu khổ. Con à, con có biết vì sao Trầm gia không ai sống thọ không?”

Bọn họ sống không lâu không phải do chết vì bệnh kỳ quái cũng không phải chết do giang hồ báo thù, mà là tự mình giết chết chính mình, mãn tính.

Lý Minh Kỳ nghe ra, hôm nay cũng muốn hỏi những điều mình chưa hiểu được, “Sư phụ, có liên quan đến nội công tâm pháp sao?” Thường nghe người ta nói, công phu Trầm gia bá đạo tuyệt luân, người luyện thành sẽ vô địch thiên hạ, bất quá chỉ sống đến ba mươi. Ngạn Khanh đã luyện đến mức cao nhất, vẫn còn đường sống sao?

”Con nói đúng, quả thật có liên quan đến công pháp, là do Đại Chưởng Môn đời thứ nhất của Trầm gia tự nghĩ ra, truyền qua các đời đến nay chỉ có một mình thằng bé luyện thành, mọi người còn lại đều đi về con đường chết. Công pháp này cực kỳ mạnh mẽ ngang ngược, cướp đoạt sức sáng tạo của trời đất, vượt quá cực hạn của thân thể, đúng là đi ngược đạo trời. Một số người vì thân thể không chịu nổi quá nhiều Chân Khí mà chết vì nổ tan xác, đây là loại thứ nhất. Thứ hai là, khi luyện thành công pháp liền trở nên không ăn được ngũ cốc nhân gian, không hiểu tình yêu nhân gian, người không yêu không thích thì có gì lưu luyến với thế gian? Sống để làm gì? Chỉ khi lưu giữ một tấm chân tình mới có thể hiểu được cuộc sống đích thực, mới có thể giữ lại chút tình người cuối cùng.”

Không ăn ngũ cốc thì sống thế nào? Chẳng lẽ là đói chết tươi?

Lý Minh Kỳ biến sắc, tâm hoảng ý loạn, giọng cũng run lợi hại, “Sư phụ, vậy chàng thì sao? Cũng sẽ như thế sao?”

”Thằng bé có con thì sẽ khác, con rời khỏi thì nó sẽ gặp phải.” Con chính là ràng buộc duy nhất của thằng bé ở thế gian.

Tàn sát thiên hạ, nghe có chút hoang đường, đáng nói là không thể không tin, với tính tình lạnh nhạt máu lạnh vô tình của Trầm Ngạn Khanh, có chuyện gì mà không làm được?

”Sư phụ, không thể khiến chàng buông tay từ bỏ sao?”

Ba mươi chỉ cách một bậc cửa, đứng ở nơi đó, lúc nào cũng có thể sẽ sẩy chân, còn thêm những tấm gương phía trước, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Nghĩ đến khả năng kia, lòng nàng bắt đầu quặn thắt từng cơn, không, không thể mất hắn.

”Sau khi buông bỏ thằng bé sẽ là một người tàn phế trói gà không chặt, nó sẽ chấp nhận sao?”

Sẽ chấp nhận sao?

Sao chấp nhận được, một người kiêu ngạo lạnh băng như thế, sớm quen nắm trong tay hết thảy. Sao có thể chấp nhận người khác đứng ở vị trí cao hơn hắn? Sao có thể chấp nhận giao vận mệnh của mình cho người khác định đoạt?

Vô Trần Tử lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thấy rõ sâu trong nội tâm nàng có đủ loại giãy giụa, ông hỏi, “Minh Kỳ, không rời không giận, con có làm được không?”

Lòng Lý Minh Kỳ chợt sáng như gương, “Sư phụ, Minh Kỳ biết nên làm thế nào rồi.” Từ nay về sau sẽ đặt hắn vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, không nói chia lìa, không thể chia ly.

Vô Trần Tử gật đầu, thấy nàng tiếp nhận rồi, còn nói thêm: “Đến đây, uống chén trà đi, bình tĩnh lại, hôm nay một già một trẻ chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Lý Minh Kỳ đè nén đủ loại cảm xúc, biết ông ấy còn có lời muốn nói, lại không biết sẽ rung động tâm hồn đến mức nào, nhấc bình châm trà, “Sư phụ, ngài thông giọng đi.”

Trà quả nhiên là trà ngon, không chỉ có mùi thơm ngát xông vào mũi, còn có tác dụng an thần.

Vô Trần Tử cười tiếp nhận, thay đổi thành tư thế thoải mái, uống một ngụm, sau đó nói: “Ngạn Khanh vốn họ Lưu, tên là Cẩm Ngôn.”

Đầu Lý Minh Kỳ đang cúi xuống bỗng ngẩng phắt lên, cũng may Cốc trà trong tay đã buông xuống, bằng không thế nào cũng ướt nhẹp một mảnh, nàng thu hồi hai tay run rẩy, hô hấp đều trở nên có chút trầm trọng.

Lưu Cẩm Ngôn? Trong thiên hạ này, chỉ hoàng thất mới mang họ Lưu. Chẳng lẽ, Trầm Ngạn Khanh là người của hoàng gia?

Hôm nay chuyện nghe được quá nhiều, khiến nàng thật không biết làm sao, tâm tình của nàng tất sẽ không ngừng lên xuống.

”Con à, đừng sợ hãi. Thằng bé không chỉ là người hoàng gia, hơn nữa còn là người thừa kế chính thống duy nhất của hoàng triều Đại Hạ.” Giọng điệu thản nhiên như đang bàn luận chuyện thời tiết.

”Người thừa kế?” Thất thần thì thào ra tiếng, người thừa kế đại biểu cho điều gì nàng đương nhiên hiểu được. Thái tử đương triều, hoàng đế tương lai, trời ạ, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

”Đừng kinh ngạc, từ nhỏ con đeo Ngọc Phượng, vốn là tín vật bên người của quốc mẫu đương triều.”