Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 112: Tỉ mỉ nói chuyện nhà




Lý Minh Kỳ thầm suy nghĩ lời của Hâm nhi, theo ý nàng ta thì xuống núi là vì tra xét tung tích của Thanh Y giáo, từ đó mà báo thù cho cha. Vậy Tô Diễn và Phong Nhã Tụng đi theo để làm gì? Đừng có nói với nàng, hai người đó rảnh rỗi muốn làm chuyện tốt, nói thế chưa chắc đã lừa được trẻ lên ba, nàng chắc chắn không tin. Rốt cuộc còn giấu giếm điều gì? Bọn họ làm thế có mục đích gì? Đáng tiếc, dựa vào hiểu biết hiện nay của nàng, vẫn không rõ được. Nàng thấy Hâm nhi không có ý định nói rõ, cũng có chừng có mực mà dừng lại, chỉ tán gẫu vài chuyện khác.

”Kỳ Kỳ, ngươi giúp ta đã quá nhiều rồi. Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt, ngươi cũng vậy nhé, hãy sống cùng Trầm Ngạn Khanh thật vui vẻ, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ta nhất định không tha cho hắn.” Lúc nguy nan mới rõ chân tình, Kỳ Kỳ với nàng ta không chỉ là tỷ muội tình thâm, còn trộn lẫn cả ân tình, nàng thật sự thích vị muội muội này, cho nên nguyện ý vì nàng mà đối mặt cường quyền. Đương nhiên, với biểu hiện trước mắt của Trầm Ngạn Khanh, bọn họ cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Lý Minh Kỳ bị ý chí chiến đấu thiêu đốt trong mắt nàng ta chọc cười, giữ chặt tay nàng ta, lắc lắc, “Hâm nhi ngoan, ta sẽ chờ ngươi trở về.” Đề tài nặng nề có chút ảnh hưởng tâm tình, nàng dụi dụi đôi mắt có chút cay cay, không quên dặn dò, “Hâm nhi, ngươi nên cách Phong Nhã Tụng xa một chút, người kia miệng lưỡi ngọt ngào, bộ dạng không ngay thẳng.”

Kiếm Hâm không nghĩ nhiều như vậy, nghe mà cười nói: “Kỳ Kỳ, ta nói cho ngươi hay, hôm đó Tụng gia uống rượu, ở trước mặt ta lau lau nước mắt to như hạt ngọc.” Vừa nói vừa cười khanh khách.

”Hắn nói ra chuyện quan trọng gì sao?” Có chút tò mò, “Hâm nhi, ngươi đừng lấp la lấp lửng nữa, nói nhanh xem.”

”Hắn nói mình sống hai mươi mấy năm, vẫn luôn phóng khoáng ung dung, không biết động lòng là gì, thật vất vả mới gặp được một người vừa lòng đẹp ý, thế nhưng lại là tân nương tử của người khác, hắn oán giận nói mình mạng khổ, khóc lóc nỉ non, thật là vừa thấy đã thương.”

Lý Minh Kỳ muốn giả ngu, nhưng dưới ánh mắt của Hâm nhi, da mặt có dày hơn cũng không nhịn được, “Ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn.” Chuyện cũ nghĩ lại mà khiếp sợ, chuyện đầy máu và nước mắt như thế, hận không thể chôn sâu xuống lòng đất vĩnh viễn không lôi ra, gã đó lại luôn để bên khóe miệng, bị ngược là đáng lắm.

”Ta còn tưởng là hắn đang nói sạo lừa ta, không ngờ lại là thật, Kỳ Kỳ, Thẩm cung chủ nhà ngươi sao lại không chút tức giận phế luôn hắn đi vậy?” Tâm tình bà tám hừng hực thiêu đốt, ban đầu nàng ta chỉ biết trên người Kỳ Kỳ có chuyện xưa, ngặt nỗi chết sống cũng không hỏi ra điều gì, trước khi đi cũng nên hỏi cho thấu đáo.

”Hâm nhi, ngươi học xấu rồi, sao cũng trở nên bà tám vậy? Rất ảnh hưởng đến hình tượng nữ hiệp của ngươi trong lòng ta.” Mặt Lý Minh Kỳ có chút ửng đỏ, không phải xấu hổ mà là tức giận, “Nếu hắn đã nói với ngươi, chẳng lẽ lại không kể rõ hết sao?”

”Không có, nên ta mới tò mò, ta chuốc hắn say đến mức bất tỉnh nhân sự luôn ấy chứ. Đáng tiếc, chỉ nói vậy, mặc kệ hỏi thế nào, hắn đều ngậm miệng không nói, Kỳ Kỳ ngoan à, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của ta đi.”

”Ngươi biết Hoan Hỉ cung chứ?” Thấy nàng ta gật đầu lại vẫn không nói rõ, chỉ hỏi thêm: “Ngươi có biết Hoan Hỉ cung luyện công thế nào không?”

Giống như có chút hiểu ra, Kiếm Hâm rất kinh ngạc trừng mắt nhìn, đúng như nàng nghĩ vậy sao? Nếu là thật, hắn ta có thể sống, thực đúng là kỳ tích, giọng điệu liền cất cao. “Kỳ Kỳ, hắn vô lễ với ngươi?”

”Ừ, ta vào nhầm cấm địa của hắn, xảy ra rất nhiều việc không thoải mái, sở dĩ hắn còn sống là vì hắn có ca ca tốt.” Lý Minh Kỳ ngẫm lại chuyện đã xảy ra ngày ấy, vẫn còn thấy sợ, cũng may hai người đã mở lòng, đồng thời buông bỏ khúc mắc, “Việc này ngươi biết là được, đừng nói ra ngoài.” Dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, đã qua thì chôn theo cát bụi, về sau ít gặp mặt hắn ta là được.

”Khốn kiếp, dám làm thật sao, xem ta trừng trị hắn thế nào.” Kiếm Hâm vung ma quyền soàn soạt, uổng cho nàng ta còn xem hắn là người tốt, hừ, tinh anh tỏa sáng sao, thì ra chỉ là thứ gỗ mục.

”Thôi đi, Hâm nhi, ta đã không trách hắn ta, ngươi còn tức giận gì chứ? Ta thấy gần đây ngươi hay trò chuyện với hắn, hi vọng trước khi ngươi nảy sinh tình cảm với hắn, có thể nhìn rõ hắn, đừng để bề ngoài của hắn lừa.” Lý Minh Kỳ nhịn không được bắt đầu lo lắng cho nàng ta, một kẻ phong lưu như thế, nếu cố tình muốn lấy lòng nữ nhân, ai có thể trốn thoát chứ?

Kiếm Hâm cười xòa, “Kỳ Kỳ ngoan, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta và hắn chỉ có quan hệ hợp tác.” Trong lòng người nào đó chỉ sống chết mình ngươi, nếu không e ngại uy quyền của Thẩm cung chủ, thì đã sớm trèo tường rồi.

”Thế thì tốt.”

”Kỳ Kỳ, nghe nói hắn ta từng kêu cho ngươi nghe? Dễ nghe không?” Trong mắt Kiếm Hâm hiện ra tia gian manh, Tụng gia say rượu điên điên khùng khùng, khóc kể huynh trưởng mình ‘ăn cây táo, rào cây sung’ đến mức nào, xuống tay không phân nặng nhẹ, khiến hắn trọng thương suýt hấp hối, cuối cùng lại còn phải kêu như cóc, khiến nàng ta cười ha hả.

”Ngươi nghe ai nói?” Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, khóe môi nàng cũng lộ ra một chút ý cười, đúng là đã làm khó hắn ta, lúc đó nàng cũng chỉ nói đùa một câu, ai ngờ da mặt hắn ta dày đến mức chấp nhận làm theo.

Kiếm Hâm thưởng thức tượng gỗ trong tay, cố ý quơ quơ trước mặt nàng,“Đây là do hắn ta tặng? Lại không bị Thẩm cung chủ phát hiện?” Tượng gỗ khắc hai người, một nam một nữ đứng lưng tựa lưng.

”Trầm Ngạn Khanh không nhỏ nhen như ngươi nghĩ đâu, tượng gỗ điêu khắc vẫn để ở đó, cả chuyện hắn ta kêu ộp oạp, Trầm Ngạn Khanh đều biết hết.” Đều biết cả, nhưng chưa từng gặng hỏi nàng.

”Ngươi xác định không phải hắn đang chờ tính sổ một lượt? Kỳ Kỳ, ngươi cũng đừng nên quá ngây thơ, với tình cảm, nhất là tình cảm chân thành cả đời, nam nhân đều vô cùng nhỏ nhen.” Cực kỳ nghiêm túc dặn dò một câu.

Lý Minh Kỳ nghĩ bất cần, có thể làm gì nàng chứ? Không thể đánh không thể mắng, nhiều lắm là có thể ăn sạch sành sanh, không hơn.

Không thể không nói, da mặt nàng cũng đã dày hơn, có thể tốt đẹp cướp lấy quyền chủ động trong tay Trầm Ngạn Khanh.

Lý Minh Kỳ nhớ tới khác thường của nam nhân nhà mình đêm qua, thấy vấn đề của mình cũng chưa có lời đáp, mọi trạng thái biểu hiện đều thật sự có vấn đề, thử dò hỏi: “Hâm nhi, đêm qua ngươi có ở trong cung không?”

Kiếm Hâm khẽ mím môi, biết kế tiếp nàng muốn hỏi điều gì, nàng ta cân nhắc những việc có thể nói và không thế nói, kỳ quái hỏi: “Chuyện hôm qua, Thẩm đại cung chủ không nói với ngươi sao?”

Nhắc tới việc này, Lý Minh Kỳ liền tức không chịu được, miệng chu lên,“Ta hỏi, cái gì chàng cũng không nói.” Chỉ làm, thực quá đáng.

”Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, hắn không nới với ngươi cũng là sợ ngươi lo lắng theo. Hôm qua trong cung bị người Huyết Y Môn đột nhập, bị bắt ngay tại trận, thẩm vấn ra một ít chuyện thú vị gì đó, thì ra Huyết Y Môn và Thanh Y giáo lại có liên hệ với nhau, mà cả hai một là kẻ địch tiềm tàng của Hoan Hỉ cung, một là kẻ thù diệt tộc của ta.” Kiếm Hâm nói xong, nhịn không được nháy mắt với nàng mấy cái, Kỳ Kỳ ngoan à, cho nên nàng đừng hỏi thêm gì nha.

”Chỉ vậy thôi?” Lý Minh Kỳ có chút không tin, ánh mắt nàng đảo qua mặt hai nha đầu, phát hiện biểu của Nhã nhi và Ngọc nhi không có biến hóa gì, cũng tin vài phần.

”Chứ còn sao nữa? Kỳ Kỳ, phu quân nhà ngươi cũng không phải là kẻ để mặc người chém giết, ai có thể làm gì được hắn?”

Lời này cũng không giả, chưa nói đến năng lực của hắn, chỉ nói đến khả năng biết trước mọi việc sau khi trọng sinh, năng lực tự bảo vệ mình hẳn là phải có, “Hâm nhi, cũng không thể nói như vậy, người tài còn có người tài hơn.” Nàng không khỏi nhớ tới Nhất Ngôn đường, nhớ tới nam tử trung niên ngồi trên xe lăn và cả bức tranh kia nữa.

”Lúc tân hôn các ngươi thật như keo như sơn, ngươi đó, thả lỏng tâm tình mà sống tốt đi.” Kiếm Hâm cười khó hiểu, trà trong chén đã lạnh, ngăn tay Minh Kỳ định rót chén mới, lắc đầu nói: “Sắc trời không còn sớm, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, muội muội, nên bảo trọng chính mình.”

Ly biệt đột nhiên như thế, trong lòng biết bản thân mình không giữ được, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng, “Hâm nhi, sao gấp thế? Một ngày cũng không ở thêm được sao?”

”Đi sớm về sớm mà.”

Hai đôi tay siết chặt lấy nhau, Lý Minh Kỳ lộ vẻ lưu luyến, “Ta tiễn ngươi.”

”Kỳ Kỳ, tiễn người vạn dặm thì vẫn phải dừng chân, ngươi đưa ta tới cửa là được rồi.”

”Nhã Nhi, lấy áo đen đến.” Lý Minh Kỳ miễn cưỡng cười cười, đời người chia ly đau đớn, nàng không muốn làm cho Hâm nhi khổ sở, đành cố nén lệ.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc vẫn hầu một bên, nhưng cũng không nói lời giữ chân nào, nghe chủ nhân dặn dò, liền lấy một cái áo choàng đen dày. Áo choàng vô cùng tinh xảo, da lông phát sáng, hơi nặng, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường, Phượng Nhã cầm hai tay, cung kính nói: “Chủ nhân, của ngài đây.”

”Hâm nhi, ra đi ngàn dặm, hẳn sẽ không thiếu ánh đao bóng kiếm, ta không có vật gì quý báu tặng ngươi, cái áo choàng chống lạnh này, ngươi nhận đi.” Áo này là trang phục chỉ có ở Vô Trần cung, không chỉ phòng lạnh mà còn phòng đao kiếm không có mắt, là Trầm Ngạn Khanh chế tạo đặc biệt cho nàng.

Kiếm Hâm vốn mặc mỏng manh, nương theo tay nàng phủ thêm áo choàng, được nàng thắt dây buộc, “Kỳ Kỳ, hẹn ngày gặp lại.”

Lý Minh Kỳ nhịn không được ôm lấy nàng ta, “Bảo trọng.”

Đưa đến cửa viện liền dừng bước, nhìn Kiếm Hâm chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, nàng ngước nhìn trời, hít hai giọt trong suốt trở về, “Mặt trời chói mắt quá.”