Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 93: Thân thế của Thiên Xích Viêm.




-" Nàng đi ta cũng đi."

Thiên Xích Viêm cười cười, vùi đầu vào cổ Mặc Nguyệt.

-" Ờ, nên đi chứ."

Nàng ngáp dài một cái, yên lặng gật đầu.

-" Nàng không thắc mắc thân phận của ta sao ?"

-" Thân phận của huynh ?"

Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, hình như ả nha hoàn trước đó gọi hắn là gì nhỉ ? Bối Lạc thiếu gia ?

Bối Lạc gia tộc ?

-" Ừm, dù sao ta xuất thân vốn không cao quý như nàng, ta chỉ sợ bản thân không xứng với nàng."

Thiên Xích Viêm ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong đôi mắt đen kia tràn ngập hình bóng nàng cùng nhu tình. Nữ tử im lặng một lúc, sau đó nàng lập tức bật cười lớn, bàn tay thon dài nhéo nhéo má của Thiên Xích Viêm :

-" Ta quan tâm sao, thân thế của huynh thì thế nào, chỉ cần huynh ở bên cạnh ta là được, huynh không nói cũng không sao."

Đúng vậy, chỉ cần hắn bên cạnh nàng, thân thế của hắn thế nào nàng cũng không quan tâm, buồn cười nàng sẽ vì thân thế của hắn mà rời khỏi hắn sao ?

Thân phận của hắn không cao quý thì thế nào, căn bản cũng không thay đổi được việc hắn là nam nhân của nàng, là nam nhân nàng yêu nhất !

Hắn...là chấp niệm lớn nhất cuộc đời nàng, nếu không kiếp trước nàng sao có thể không cam lòng chết đi ?

Đáy mắt Thiên Xích Viêm là một mạt ý cười, so về thân phận thế nào, nàng cũng là người kế thừa huyết mạch cao quý nhất, cho dù bây giờ gia tộc nàng không phồn thịnh như xưa thì những lão quái vật đó vẫn tồn tại, chỉ cần nàng và Mặc Kinh Phong quay trở về còn không sợ gia tộc không chấn hưng sao.

Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc.....

Nếu không phải có nghĩa phụ, hắn làm sao có thể đứng bên cạnh nàng, nếu không có nghĩa phụ bồi dưỡng, nếu không có danh phận ' Thánh Tử ', nêú không có lão giả áo trắng ấy lựa chọn, những lão quái vật đó làm sao chấp nhận một tiểu tử thân phận thấp kém như hắn đến bên cạnh người kế thừa huyết mạch của gia tộc Viễn Cổ ?

Nữ nhân khác yêu thân phận bây giờ của hắn, nhưng nàng yêu con người hắn, hay không hắn nên cảm tạ nghĩa phụ đã đưa hắn tới đây hắn mới có thể gặp được nàng ?

Thiên Xích Viêm xì cười một tiếng, hôn lên lòng bàn tay xinh đẹp của Mặc Nguyệt, hắn rũ mi mắt, môi mỏng khẽ mở :

-" Nếu ta nói.....ta từng là một tên gia đinh của một gia tộc tại đại lục cấp thấp nhất, nàng....tin không ? Nếu ta nói....ta là thiếu gia bị xem là cặn bã nhất của gia tộc đó, nàng....tin ta không ? Nếu ta nói....ta là tai hoạ khắc phụ khắc mẫu, khắc huynh đệ gia tộc, nàng...."

Nữ tử trong lòng hắn lập tức cắt đứt lời hắn, không do dự nói :

-" Ta tin, bất kể lời huynh nói là gì, nối dối cũng được, nói thật cũng được, ta đều tin !"

Bất kể là nói thật, hay thậm chí là hắn bịa chuyện lừa dối nàng, Mặc Nguyệt nàng đều tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng nàng cũng có lòng tin tuyệt đối, Thiên Xích Viêm sẽ không lừa nàng. Cho dù kiếp trước bị Thiên Dạ lừa dối, bị Mặc gia lừa gạt thì nàng vẫn tin nam nhân này, tin vào tình yêu hắn dành cho nàng. Nếu không, kiếp trước Thiên Xích Viêm cũng sẽ không vì nàng mà không tiếc nhảy vào Ma Độc Cốc !

Thiên Xích Viêm ngẩn ngơ trong giây lát, cuối cùng không nhịn được hôn lên đôi môi mềm mại của Mặc Nguyệt.

Nói dối nàng ? Hắn nỡ sao ?

Hắn buông nàng ra, cười thê lương nói ra ba chữ :

-" Đa tạ nàng."

Hắn sẽ không buông tay nàng, chết cũng không. Nàng là của hắn, vĩnh viễn là của hắn, cho dù kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa cũng sẽ như vậy !

Hít một hơi, khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Xích Viêm có hơi nhăn nhó :

-" Ta được sinh ra ở đại lục cấp thấp nhất trong bốn đại lục, Tây đại lục. Ta là nhi tử của phu nhân được sủng ái của Bối Lạc gia, một trong thập gia tộc, tồn tại dưới một hoàng triều duy nhất tại đại lục đó."

Hoàng triều duy nhất ?

Một hoàng triều cai trị cả một đại lục ?

-" Thực ra Tây đại lục rất nhỏ bé, môn phái tu hành không nhiều, tu sĩ rất ít, đạt tới Trúc Cơ cao kỳ là hoàn toàn không có. Hoàng triều đó may mắn có được một Trúc Cơ trung kỳ nên mới có thể ngự trị toàn bộ đại lục. Chuyện của ta cũng liên quan đến tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ này, lão là quốc sư của hoàng triều, lúc ta sinh ra thì xảy ra dị tượng, thiên địa bị phủ một màu đen u tối, tên quốc sư này liền phán ta là tai họa giáng xuống nhân gian. Lời của gã rất được tin tưởng, gã nói ta khắc phụ khắc mẫu, khắc thân huynh đệ gia tộc, thập chí có thể gây ảnh hưởng đến hoàng triều, vì vậy ta vừa mới được sinh ra thì chỉ được đặt một cái tên là Bối Lạc U Tiêu, sau đó ta từ một thiếu gia bị biến thành gia đinh trong phủ, được một bà ma ma tốt bụng nuôi dưỡng trong phủ năm năm. Ta sống năm năm so với một tên phế vật còn tệ hơn nhiều, lời của tên quốc sư lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, ta bị nhạo báng, nhục mạ, người được gọi là thân nhân của ta xuống tay hành hạ ta không lưu tình, ta trở thành thứ cặn bã nhất trên đại lục, một tên khất cái còn cao quý hơn ta. "