Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 72: GẶP LẠI CỐ NHÂN.




Đến đối chứng với Viêm Tần Vương, cho ông ta mười mấy cái lá gan cũng không dám.

Mặc Nguyệt đương nhiên biết điều này, nàng nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt thập phần miệt thị :

-" Đúng rồi, bằng vào lá gan của phụ thân đại nhân đây, làm sao dám đứng trước mặt Thiên Xích Viêm đối chứng ?"

-" Ngươi...."

Câu này của nàng làm Mặc Đặc tức không nhẹ, mặt ông ta đỏ bừng, lửa giận hừng hực, uy áp Trúc Cơ cao kỳ phóng ra, muốn ép nàng và Mặc Kinh Phong quỳ xuống. Nhưng tiếc cho uy áp, Mặc Nguyệt đem Mặc Kinh Phong đỡ lấy, uy áp Mặc Đặc căn bản không ảnh hưởng chút nào đến nàng và hắn.

-" Vậy việc con ném tam tiểu thư xuống nước thì sao, con không có giải thích gì à ?"

Thuân thị đỡ bên người Du thị lên tiếng chất vấn, gương mặt nghiêm lại. Mặc Nguyệt nheo nheo mắt nguy hiểm, bàn tay nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên y phục, chỉ vào Mặc Lệ đang đi tới :

-" Đã nói người ném tam tiểu thư đây xuống nước là Thiên Xích Viêm, các ngươi nghe không thông ? Ta không ngại chọt cho lỗ tai các ngươi thông đâu."

Thuân thị câm lặng lùi sang một bên, nhường đường cho mẫu tử An di nương tiến đến. Mặc Lệ quấn một cái chăn dày cộp, thi thoảng hắc xì vài cái. Bởi vì nước lạnh nên mặt nàng mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Nhìn thấy Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong, thân thể Mặc Lệ run rẩy kịch liệt, trốn phía sau An di nương khóc thút thít :

-" Là nàng ta, nàng ta nói Vương gia ném con xuống nước, là nàng ta....."

Lời tố cáo vô cùng rõ ràng, An di nương lại thương tâm dùng khăn trắng thấm thấm vài giọt nước mắt, thống khổ nói :

-" Lão gia người xem, nếu không phải đại tiểu thư xúi giục Thiên Xích Viêm xa lánh, biết đâu bây giờ Lệ nhi đã là Viêm Tần Vương Phi ?"

Viêm Tần Vương Phi ?

Mơ tưởng hơi cao đấy !

Mặc Nguyệt bắt đầu khởi động sát khí, mở miệng một câu Viêm Tần Vương Phi, hai câu Viêm Tần Vương Phi ? Muốn trở thành nữ nhân bên cạnh Thiên Xích Viêm, chán sống rồi à ?

-" An di nương ! Tin hay không ta tố cáo ngươi tội phạm thượng ?"

Mặc Nguyệt quát lớn, đem tiền thính lâm vào một mảnh tỉnh lặng. An di nương lập tức oà khóc, quỳ xuống trước mặt Mặc Đặc, liên tục kêu oan :

-" Oan quá, oan quá lão gia, thiếp chỉ là vì Lệ nhi và tương lai của Mặc đại gia tộc, thiếp nào có phạm thượng ?"

Tương lai của Mặc gia ? Mặc Đặc mặt trầm xuống, nếu Mặc Lệ trở thành Viêm Tần Vương Phi, Mặc gia sẽ đi lên một vị trí cao nhất. Mặc Nguyệt không phải nữ nhi của ông ta, cho dù có trở thành Viêm Tần Vương Phi cũng sẽ chẳng giúp được gì cho Mặc gia, huống hồ, nàng và ông ta sớm đã xé rách mặt với nhau. Bên nào nên chọn, ông ta không cần suy nghĩ cũng biết. Mặc Đặc không do dự quát lớn :

-" Phạm thượng cái gì mà phạm thượng, Mặc Nguyệt ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, lập tức cút xuống cho ta !"

-" Hồ ngôn loạn ngữ ? Ta thật thắc mắc An di nương rốt cuộc là hoàng thượng hay thái hậu mà dám gọi thẳng tục danh của Viêm huynh ?"

Mặc Kinh Phong cười phá lên, câu nói làm Mặc Đặc sửng sốt, mà Du thị ở phía sau giận tái mặt, hung hăng đánh một trượng xuống lưng của An di nương khiến bà ta khóc càng lớn. Mặc Lệ cũng quỳ xuống, van xin Du thị đừng đánh mẫu thân nàng ta.

Tội danh phạm thượng, Mặc gia gánh không nổi !

Ly di nương không nhịn được trợn mắt, hỏi :

-" Đại tiểu thư, người cũng gọi Viêm Tần Vương bằng tên, không phải người cũng phạm thượng sao ?"

Mặc Mai tiến lên đứng cạnh mẫu thân mình là Ly di nương, gật đầu đồng tình nói :

-" Mẫu thân nói đúng, đại tỷ bất công rồi."

-" Ta được cho phép, ngươi được sao ?"

Nàng và Thiên Xích Viêm là thanh mai trúc mã, gọi nhau bằng tên thì có gì là lạ. Mà đám người này với Thiên Xích Viêm nào có nửa xu quan hệ ? Các ngươi là thanh mai trúc mã của hắn à ? Có quan hệ thì chắc cũng là Vương gia với thần tử thôi.

Vậy các ngươi lấy đâu ra tư cách gọi tên hắn ?

-" Hôm nay An di nương phạm thượng, phụ thân nên xử lý cho thoả đáng, nếu không ngày mai ta nhìn thấy nàng ta, nói không chừng ta sẽ tấu lên Hoàng thượng rằng người không biết dạy dỗ thiếp thất đấy !"

Mặc Nguyệt đỡ Mặc Kinh Phong quay người ly khai, mặc cho Du thị khuyên ngăn :

-" Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, cùng là người một nhà, đừng khắc khe như vậy mà !"

Nàng và hắn căn bản không thèm nghe, một đường về thẳng viện tử của mình.

Người một nhà ? Ai là người một nhà với loại cặn bã như các ngươi ?

Ngày hôm sau, xe ngựa của nàng và Mặc Kinh Phong dừng trước cửa cung khổng lồ.

Hai người từ từ bước xuống, ánh mắt nàng không khỏi dấy lên một chút ý cười, cất bước muốn tiến vào, liền một chiếc xe ngựa khác tiến đến, xa phu hét lớn :

-" Mau tránh đường !"

-" Đủ, dừng lại !"

Đúng lúc Mặc Kinh Phong muốn một chưởng đánh nát chiếc xe ngựa hoa lệ đó, một giọng nói thanh thúy dịu dàng vang lên. Xa phu vừa vặn dừng lại, Mặc Kinh Phong cũng như bị băng đông cứng, Linh Lực trên tay hoàn toàn biến mất.

Mặc Nguyệt ánh mắt tò mò nhìn ca ca nàng, rồi sau đó nhìn qua thiếu nữ mặc giá y từ trên xe ngựa bước xuống, tên xa phu khẽ nói :

-" Vũ phi tương lai, mời."

Vũ phi ? Hoàng thượng lại muốn nạp thêm phi tử ?

Nhưng...... Mặc Kinh Phong chân không tự chủ muốn bước lại gần thiếu nữ ấy, ánh mắt tràn ngập bi thương, thống khổ, nhiều hơn là vui mừng.

Giống như kiếp này, khi nàng gặp lại Thiên Xích Viêm.