Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 34: Thái hậu trúng độc.




Nghe tin Thái hậu xảy ra, Thiên Dạ và Mặc Liên vội vàng chạy vào cung. Từ Khải Tuế cung, tiếng gào thét phẫn nộ của Hoàng thượng Thiên Huyết Tô vang vọng cả hoàng cung :

-" Phế vật, tất cả các ngươi đều là phế vật, các ngươi còn dám tự xưng mình là y sư, chữa không được cho Thái hậu, các ngươi đều tự dâng đầu lên cho trẫm."

Mặc Đặc hoảng sợ khuyên can :

-" Hoàng thượng, mong người bình tĩnh.."

-" Câm miệng !!!"

Thiên Dạ bước vào, thấy vẻ mặt tức giận của Thiên Huyết Tô, lòng liền trầm xuống, xem ra trong lòng phụ hoàng y Thái hậu là quan trọng nhất, đến cả những đứa con như y cho dù xảy ra chuyện phụ hoàng cũng không tức giận như vậy.

-" Phụ hoàng, có chuyện gì vậy ?"

Thiên Lan Anh tiến lên, nói thầm vào tai y :

-" Thái hậu không biết có phải trúng độc hay không, các y sư của thái y viện không chữa được, thất ca...."

Y gật gật đầu xem bộ đã hiểu ra, Thiên Dạ cười lạnh trong lòng, Thái hậu là cản trở lớn nhất giữa y và ngôi vị cửu ngũ, bà luôn ủng hộ Thiên Xích Viêm, nếu bà có xảy ra chuyện, quả thật là dễ dàng loại đi cái gai trong mắt.

Thiên Dạ đè xuống vui mừng trong lòng, khoác lên bộ mặt giả tạo lo lắng :

-" Phụ hoàng người đừng nóng, hay mời y sư Đan Y Tông đến đi ?"

Mặc Liên một thân hồng y kiều diễm đi tới trước mặt Thiên Huyết Tô, bịch một tiếng quỳ xuống, nói :

-" Hoàng thượng, nếu có thể mời được người của Đan Y Tông không biết chừng có thể ?"

Thiên Huyết Tô trầm ngâm, mời y sư của Đan Y Tông, tìm đâu ra chỗ của Đan Y Tông ? Rõ ràng rất bất khả thi.

_Cổng thành_

Chiếc xe ngựa làm từ gỗ trầm hương quý giá đang tiến vào cổng thành, một bàn tay trắng nõn vén màn cửa xe, Như Mộng hỏi xa phu :

-" Đã tiến vào cổng thành chưa ?"

-" Bẩm phó nhị tông chủ, đã vào cổng thành."

Bên trong, nữ tử lười biếng nhắm mắt, môi hồng gương lên nụ cười làm người khác lạnh sống lưng. Mặc Nguyệt một thân tử y quyến rũ xinh đẹp dựa vào nệm bông thú, cười nhẹ, một năm nàng không về kinh, Mặc Liên phái người ám sát kẻ chết lại là Ngọc Thương, không biết khi biết chuyện này Mặc Liên sẽ có cảm giác như thế nào ? Nàng thật trông chờ biểu hiện của nàng ta, chắc sẽ không làm nàng thất vọng.

Bỗng...

-" Tránh đường, tất cả các ngươi mau tránh đường cho xe của tiểu thư !!"

-" Hử ?"

Mặc Nguyệt nghe tiếng la hét, khẽ nhướng mày vén rèm bước ra.

Phía trước cách xe nàng không xa, một xe ngựa hoa lệ chạy rất nhanh, người người phải né tránh, suýt chút là bị đụng trúng. Mà một tiểu nữ hài tầm năm tuổi đứng bất động trước đường, sợ hãi đến gương mặt tái mét, chỉ một chút nữa là xe ngựa hoa lệ đó sẽ cán qua tiểu nữ hài.

Tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi cảnh tiểu nữ hài năm tuổi nếu bị cán qua sẽ như thế nào. Xa phu bên cạnh Mặc Nguyệt mặt cũng không còn chút máu, kinh hoảng nhìn nàng...

-"" Tông chủ, tiểu nữ hài... tiểu nữ hài..."

-" Cứu người."

Mệnh lệnh của nàng đơn giản, vừa hạ xuống xa phu không chần chừ nhún người bay về phía chiếc xe ngựa hoa lệ kia. Xa phu rút thanh trường kiếm bên hông, chém thẳng không nương tay.

Ầm !!!

Chiếc xe ngựa hoa lệ bị chẻ làm đôi, bốn người bên trong xe chật vật văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Xa phu thu kiếm, chẳng chút quan tâm những người kia, bồng tiểu nữ hài lên đi về phía Mặc Nguyệt cung kính nói :

-" Tông chủ, tiểu nữ hài này chỉ quá mức sợ hãi, không vấn đề gì."

Mặc Nguyệt gật đầu, bỗng một phụ nhân chạy tới, bất thình lình ôm lấy tiểu nữ hài, rối rít nói cảm ơn sau đó chạy mất dạng bỏ mặc xa phu trong tình trạng không hiểu gì hết.

-" Được rồi, Uy ! mẫu thân của tiểu nữ hài đưa nó đi rồi, ngươi thì đem cho ta phiền phức."

Mặc Nguyệt nói xong lại nhìn về phía bốn vị tiểu thư dính đầy bụi đất đang đứng lên. Bốn người có hai người cài trang sức vàng, mặc y phục lụa nhìn rất quen mắt, hai người phía sau chỉ mặc y phục màu xanh, đoán chắc đó là nha hoàng. Như Mộng ồ lên một tiếng, chỉ vào bốn người kia :

-" Nhớ rồi tiểu thư, bọn họ là nhị tiểu thư cùng thất tiểu thư của Tể tướng phủ...."

-" Là kẻ nào dám phá xe của bổn tiểu thư?"

Như Mộng chưa kịp nói hết lại bị vị tiểu thư kia gào lên tức giận liền không vui nhíu mày không vui. Hai tiểu thư kia vẫn một đầu nhìn về phía Mặc Nguyệt bằng ánh mắt muốn băm nhỏ nàng. Bọn họ chắc chắn một điều, nữ tử trước mặt này đã sai khiến tùy tùng chém đôi xe ngựa của mình, bốn người chỉnh lại dáng vẻ chật vật của mình, tiến về phía nữ tử tuyệt mỹ đứng trên xe ngựa, hất mặt vô cùng kiêu ngạo. Mặc Nguyệt nhíu mày, nhìn bốn người với ánh mắt chán ghét.

Hửm !!! Muốn chết ???