Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 27: Y THÁP, ĐAN THÁP( Trung ).




Sau tất cả biến cố rắc rối, Thuân thị phân phó rất chu đáo cho các di nương và tiểu thư. Tuy nhiên.... Mặc Nguyệt chép chép miệng, cười lạnh nhìn chỗ Thuân thị phân cho mình, một từ rách nát, một câu tàn tạ không diễn tả nổi cái nơi cũ nát sắp sập này.

Như Mộng đứng bên cạnh trợn tròn con mắt, phu nhân có thể phân cho tiểu thư cái nơi này, đùa à. Cái chỗ vừa hẻo lánh vừa ẩm mốc kia là nơi cho người ở ? Vậy chẳng phải nói tiểu thư giống khất cái ngủ ở ngôi miếu hoang ? Như Mộng đè nén cơn giận dữ:

-" Tiểu thư, có cần nô tỳ gọi Liễu Nham ca ca...."

Nàng phất tay ý bảo không cần, nhấc chân cất bước vào trong.

_Viện nhị di nương _

Nhị di nương Tử Xuất Vân áp cơ thể mềm mại lên người Mặc Đặc, cọ cọ làm nũng :

-" Lão gia, hôm nay thiếp mệt quá."

Ông ta vuốt ve cơ thể Tử Xuất Vân, nhéo nhéo trước ngực nàng ta, sau đó nhẹ giọng an ủi :

-" Vất vả cho nàng rồi, Thuân Liễu Quỳnh( Thuân thị ) quả không thể sánh với nàng."

Tử Xuất Vân cười hì hì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đẩy đẩy Mặc Đặc, nói :

-" Lão gia xấu xa..."

Mặc Đặc cười lớn, nhìn xuống gương mặt mỹ nhân trong lồng ngực, nheo mắt lại hỏi :

-" Nàng có nghĩ nghiệt nữ Mặc Nguyệt kia thật sự bị báo ứng nên mới cháy không ?"

Tử Xuất Vân ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu :

-" Thiếp cũng không rõ, biết đâu có người cố tình đốt viện mình để cuỗm đi châu báu trong phủ...."

Nói đến đoạn, nụ cười của nàng ta lộ ra tia tàn nhẫn, ai chẳng biết đại tiểu thư Mặc đại gia tộc là phế vật, cầm kỳ thi họa cái gì cũng không biết nhưng nàng là thành mai trúc mã của chiến thần Viêm Tần vương tiếng tăm lừng lẫy, cung yến lại được hoàng thượng tứ hôn, trở thành cái gai trong mắt tất cả các thiên kim tiểu thư, chỉ cần Mặc Nguyệt chết thì cơ hội chẳng phải vào tay người khác ư ? Nếu con nàng ta có thể lọt vào mắt Viêm Tần vương.... thuận tiện trả thù luôn cho vết thương của Mặc Mai.

Mặc Đặc gương mặt cũng không đẹp hơn là bao, thật sự như vậy thì ông ta đang nuôi bạch nhãn lặng ( Mặc Nguyệt ) sao ? Lòng ông ta dấy lên sự bất an, Mặc Nguyệt...nếu thật sự là nghiệt nữ đó thì đừng trách Mặc Đặc ông ta tâm ngoan thủ lạt.

Hành động của Tử Xuất Vân đánh gãy ý nghĩ của Mặc Đặc, nàng ta bắt đầu triển khai công phu giường chiếu của mình, chọc lên dục vọng của Mặc Đặc,  bên tai còn thổi phồng tội trạng :

-" Lão gia, ngài nhất định phải diệt trừ bạch nhãn lang, nếu không Mặc gia sẽ...

-" Ưm.. được được....ta chiều theo ý nàng...ngoan...."

---------

Phải nói tâm kế của các nữ nhân tranh đấu thật sự rất đáng sợ, nhưng căn bản Mặc Nguyệt một chút cũng không để ý, nếu có người muốn gây sự nàng bồi tới cùng, lúc đó ai chết thảm cũng chưa biết.

Đặt lưng xuống giường, nàng nở nụ cười lạnh, chỉ ghé qua viện của mấy người kia mà biết được miệng lưỡi nhị di nương vẫn sắc bén như kiếp trước. Mặc Nguyệt nhắm mắt, nụ cười trên môi cũng không dứt, sớm muộn gì nàng cũng sẽ diệt Mặc đại gia tộc, nợ máu...phải trả bằng máu!!!

Mắt đẹp nhắm lại, Mặc Nguyệt chìm vào giấc ngủ, tuy nhiên không hiểu sao nàng mơ màng mình bị kéo vào một không gian khác. Bật dậy, Mặc Nguyệt mới biết mình đang nằm trên thảm cỏ non xanh mượt như nhung, vô cùng tươi mát.

Đảo mắt một vòng, nơi này có sông, núi, có cả hồ lớn cùng dược thảo lạ, trái cây trong truyền thuyết có thể tăng thêm Linh Lực, giúp đột phá cũng có, nhưng...lại không có tiếng ma thú, yêu thú, kể cả sinh vật nhỏ càng không.

Sự sống...

Nơi đây không có sự sống, Mặc Nguyệt không thể cảm thấy hơi thở của sự sống vậy mà Linh Khí rất nhiều, thích hợp cho việc tu luyện.

Trên giữa hai hồ lớn đối diện nhau, có gò đất nhô lên, trên đó sừng sững hai toà tháp 10 tầng, hùng vĩ mà không tránh phần cổ kính, bí ẩn. Bên cạnh tháp là cây liễu cũng phải hơn ngàn năm, rũ những chùm hoa xuống, như vĩnh viễn không tàn, che khuất nửa cái hồ, khung cảnh này có nằm mơ người ta cũng muốn đến, đến rồi lại không muốn đi, không gì lột tả hết vẻ đẹp của nó. Mặc Nguyệt hoàn toàn ngây ngốc, nhìn qua nhìn lại, không tưởng nổi nàng đang nằm trên giường, thoáng cái lại đến nơi thần tiên này.

Một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên phía sau nàng, khiến nàng nửa ngày ngẩn ra cũng tỉnh táo lại :

-" Chủ nhân bây giờ mới tới, Xuyên Xuyên đợi người khá lâu đó!"

Một gương mặt ngọc điêu phấn trác đập vào mắt nàng, nam hài tủm tỉm cười, bên cạnh còn nữ hài tử xinh đẹp, ôm trên tay viên thuỷ tinh cầu lấp lánh. Mặc Nguyệt nheo nheo mắt, hỏi :

-" Ngươi là người mang ta tới đây?"

-" Chủ nhân, ta là Kỷ Nhất Xuyên, đây là Ngọc Thanh Nhã. Chúng ta là thượng cổ thần tháp Y Tháp_Đan Tháp."

Nam hài gọi Kỷ Nhất Xuyên chỉ chỉ vào nữ hài ôm thủy tinh cầu giới thiệu.

Thượng cổ thần tháp Y Tháp_Đan Tháp?!