Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 190: Chấn kinh, đan dược ngũ phẩm (3)




Phốc !

Hắn phun ra một ngụm máu, môi mỏng không còn huyết sắc, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Thiên Xích Viêm nhìn chằm chằm vết máu màu đen trên tay, run rẩy nắm chặt lại.

-" Chủ tử..."

Ngô Thanh đã lâu không xuất hiện thấy chủ tử của mình ho ra máu, vội vàng nhảy ra từ chỗ tối, chắp tay dâng lên một bình ngọc.

Thiên Xích Viêm cầm lấy bình ngọc, đổ ra một viên đan dược liền lập tức nuốt xuống, đan dược vừa vào miệng đã tan chảy thành nước, thấm vào trong cơ thể, Linh Lực đang bạo động trong người hắn mới từ từ ổn định lại.

-" Chủ tử, bí pháp người sử dụng đang ăn mòn thọ mệnh của người, hay nói cho chủ mẫu, có thể nàng biết cách..."

-" Câm mồm !"

Thiên Xích Viêm quát một tiếng, Ngô Thanh lập tức cứng họng, biết mình lỗ mãng liền cung kính cúi đầu nhận sai :

-" Chủ tử thứ tội."

Thiên Xích Viêm nhắm mắt điều tức.

Đối với việc có thể chữa trị cho thân thể mình, Thiên Xích Viêm không có chút hi vọng nào cả, bởi vì chính hắn đã từng hi vọng rồi tuyệt vọng, cho dù Đại La Thần Tiên cũng chưa chắc chữa được cho hắn.

-" Chuyện này không được để nàng biết, rõ chưa ?"

Thiên Xích Viêm giọng lạnh như băng, đầy tính uy hiếp nói với Ngô Thanh, Ngô Thanh chần chờ một lúc mới thở dài một hơi, nói :

-" Vâng, thuộc hạ đã biết."

Thiên Xích Viêm cong cong khoé môi, trong nụ cười của hắn có chút bi thương khó tả.

Không phải hắn không tin Mặc Nguyệt, mà là hắn sợ, hắn sợ mình chết đi sẽ ảnh hưởng đến nàng....

Nếu để nàng biết thọ mệnh của hắn không còn dài thì hắn thật không dám nghĩ đến sau đó nữa...

Hắn chỉnh sửa lại nếp nhăn trên y phục, lau đi mồ hôi dính trên trán, trở lại thành nam nhân toả ra khí tức lạnh nhạt, hoàn toàn không giống vẻ chật vật trước đó.

-" Viêm, huynh đang làm gì vậy ?"

Bỗng nhiên tiếng nói thanh thúy lại dịu dàng vang lên sau lưng, Thiên Xích Viêm kém chút bị doạ đến chiếc khăn trên tay rơi xuống đất, Ngô Thanh thấy không ổn, lập tức quay đầu chạy lấy người, ẩn thân vào bóng tối.

Mặc Nguyệt dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ, một đầu tóc đen như mực ôm trọn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ nghiêng qua, nhìn về phía khu rừng bóng tối vô tận trước mặt.

Nếu nàng không nhìn sai, người vừa rồi là Ngô Thanh đi ?

Thiên Xích Viêm lảo đảo một cái, trên gương mặt tuấn mỹ yêu nghiệt nở ra nụ cười cứng như đá :

-" Nàng xử lý xong công việc rồi ?"

-" Phải."

Mặc Nguyệt cười như không cười, áp sát về phía hắn. Thiên Xích Viêm không dám nhúc nhích, để bàn tay thon dài của nàng giúp chỉnh lại cổ y phục.

Mặc Nguyệt vuốt ve nếp nhăn của hắc bào mềm mại, ngón tay nàng xượt qua cổ áo màu đỏ của hắn.

Nàng nhíu mày buông tay, cười nói :

-" Đợi hồi phục ta muốn luyện chế đan dược, lúc đó ta muốn nhờ huynh hộ pháp."

-" Lúc nào cũng sẵn lòng."

Thiên Xích Viêm ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu nữ, ôn nhu hôn lên tóc nàng. Yêu cầu của nàng, cho dù xuống địa ngục, hắn cũng sẽ không do dự gật đầu.

Nhưng Mặc Nguyệt lại vòng tay qua cổ hắn, nàng nhón chân in lên đôi môi mỏng có chút lành lạnh của hắn một nụ hôn ngọt ngào.

Thiên Xích Viêm hơi ngẩn người một lát, rất nhanh sau đó liền đảo khách thành chủ, nụ hôn càng thêm phần nồng nhiệt. Khi hai người tách ra, mặt Mặc Nguyệt đã có hơi phiếm hồng, Thiên Xích Viêm nhìn nàng đến tim đập thình thịch.

Nguyệt nhi của hắn, vẫn luôn là xinh đẹp nhất.

Mặc Nguyệt cụng trán mình vào trán của hắn, giọng nói có chút âm u khó đoán :

-" Đừng cố gắng quá sức."

Thiên Xích Viêm lúc này không hiểu được câu nói của nàng là có ý gì, dĩ nhiên hắn cũng quên mất một chuyện quan trọng.

Mặc Nguyệt là một Y sư, lại là một Luyện Đan Sư vừa bước chân vào Ngũ cấp, nàng...cực kỳ mẫn cảm với mùi thơm đan dược và mùi máu tanh.

Lúc hôn hắn Mặc Nguyệt nhạy bén phát hiện, trong miệng hắn không chỉ có mùi máu tươi nhàn nhạt, mà còn có mùi đan dược, nếu nàng không nhầm, đan dược này chính là....

Thọ Nhân Đan Nhị phẩm !

Khi Thiên Xích Viêm quay lưng bước đi, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi khác thường của Mặc Nguyệt.

Nàng thu lại nụ cười, khuôn mặt là một mảnh lạnh như băng kết từ ngàn năm, nếu thật sự ánh mắt nàng có thể đông chết người thì chắc chắn rất nhiều người sẽ bị nàng đông cứng.

Trên ngón tay thon dài của Mặc Nguyệt còn đọng lại một vệt máu vừa khô, không phải máu của nàng, mà là máu trên cổ áo Thiên Xích Viêm !

Mặc Nguyệt siết chặt bàn tay, ngóng tay đâm vào da thịt đến chảy máu nhưng nàng không hề cảm thấy đau, trong lòng nàng giờ đây chỉ còn nỗi bất an vô tận, cùng sợ hãi tràn lan như dây leo bền chắc cuốn chặt lấy tim của nàng.

Huynh rốt cuộc đang giấu ta chuyện gì vậy, Thiên Xích Viêm ?!!

Không ai rõ hơn Luyện Đan Sư như nàng, Thọ Nhân Đan có nghĩa là gì.

Chỉ khi thọ mệnh đã gần kề mới sử dụng Thọ Nhân Đan để kéo dài thọ mệnh.

Thiên Xích Viêm bỗng nhiên bị thiếu nữ từ phía sau ôm chặt, thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào tấm lưng rộng lớn của hắn, Mặc Nguyệt ôm rất chặt, giống như muốn đem hơi ấm của hắn cảm nhận mới xoa dịu nỗi bất an trong lòng nàng.