Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 182: Mặt đối mặt (3)




-" Cái gì cơ ?"

Vân Nhược Vũ mặt nghiêng qua một bên, khó hiểu nhíu mày, còn Mặc Kinh Phong lại lắc đầu như trống bỏi :

-" Không, điều đó là không có khả năng."

Đâu có Ma tu nào đột nhập vào Phượng Thiên Tông đâu ?!!!

-" Tất nhiên là có, không phải đột nhập mà là quang minh chính đại đi vào !"

Mặc Nguyệt như nhìn thấu ý nghĩ của Mặc Kinh Phong, môi cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.

Kiếp trước nàng là Ma tu, nàng rõ hơn ai hết về Ma, trong tất cả các Ma Tôn mà nàng từng gặp hay biết đến, có một kẻ sử dụng công pháp vô cùng quái dị, ả sống nhờ việc ký sinh trên cơ thể con người !

Đúng vậy, chính là ký sinh.

Vật chủ càng mạnh, thực lực ả càng tăng, ả thường dạy cho vật chủ cách rút tu vi từ kẻ khác.

Thường thì cách thức ả làm chính là chọn một nữ nhân làm vật chủ, dạy nữ nhân đó cách quyến rũ nam nhân, hút Linh Lực trên người nam nhân đó để tăng thực lực.

Ả là một Ma Tôn nguy hiểm...

Người danh môn chính phái rất ghét ả ta, bởi vì muốn tiêu diệt ả rất khó, ả không có thực thể, ả giống như bóng ma, giết người vô thanh vô thức.

Cho dù có chém chết vật chủ, ả cũng không chết.

Và ghét ả nhất, chính là nữ nhân, bởi ả luôn cướp nam nhân của họ.

Người đời gọi ả là...

-" Mị Tôn."

Thiên Xích Viêm trong mắt hơi thoáng qua một tia ghét bỏ. Vậy hoá ra thứ cảm giác làm hắn khó chịu chính là mùi của Mị Tôn.

-" Đoán đúng rồi, huynh giỏi thật."

Mặc Nguyệt bàn tay mềm mại trắng nõn vuốt qua mái tóc đen mượt của hắn, xúc cảm vô cùng tốt khiến nàng không muốn buông tay.

Mà Thiên Xích Viêm hoàn toàn không phản đối nàng đụng chạm, thậm chí còn vô cùng phối hợp ôm nàng để cho nàng một vị trí thoải mái nhất, trên gương mặt đều là nhu tình dịu dàng.

Vân Nhược Vũ nhìn muốn cứng lưỡi, ngoại trừ Mặc Kinh Phong, khi không có Mặc Nguyệt bên cạnh Thiên Xích Viêm luôn giữ gương mặt âm u trầm trầm như có thù giết phụ thân, đến cả các Thái Thượng Trưởng Lão cũng phải né tránh, bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy, thật sự là nhìn đến cay mắt.

-" Cách đây khoảng chục năm về trước, Mị Tôn bị các danh môn chính phái đuổi giết, nghe nói nếu lấy được nội đan của ả luyện thành đan dược không những tăng tu vi, còn trường sinh bất lão, bà ta trốn tránh bao nhiêu năm vẫn luôn ngầm bắt người đi, nhưng số lượng rất ít, các danh môn chính phái hoàn toàn không chú ý đến."

Mặc Nguyệt nghe Thiên Xích Viêm nói xong không khỏi bật cười :

-" Luyện nội đan thành đan dược có thể trường sinh bất lão, quả thật là chuyện cười !"

Đến cả Đan Tháp Y Tháp cũng chẳng có nói đến loại đan dược này !

-" Danh môn chính phái là vậy, thà tin có còn hơn không tin."

Thiên Xích Viêm nghiên đầu ngắm nhìn thiếu nữ trong lòng, cười vô cùng ôn nhu.

-" Chuyện này ta cũng có nghe qua, Mị Tôn nếu thật sự đang trốn trong người Mặc Liên vậy mọi chuyện liền không dễ giải quyết rồi."

Mặc Kinh Phong xoa xoa cằm, đó là Ma Tôn đó...

-" Muội mặc kệ, cho dù đó là ai, Mặc Liên muội phải giết !!!"

Không tính chuyện kiếp trước, chỉ bằng những chuyện mà nàng ta đã làm với nàng khi còn nhỏ, nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Huống chi nàng đã thề, cho dù hoá thành quỷ cũng không tha cho nàng ta, vậy thì nàng không có lý do buông tha nàng ta !!!

Cho dù bên cạnh nàng ta có Ma Tôn thì cũng như nhau mà thôi.

Hung quang trong mắt nàng dày đặc, nhưng khi chạm đến gương mặt tuyệt mỹ của Thiên Xích Viêm, hung quang như thủy triều rút đi chẳng còn sót lại chút gì.

-" Thôi, cứ về Phượng Thiên Tông trước đã."

Mặc Liên rất khó giết, có Ma Tôn giúp đỡ càng khó giết hơn, nàng tuyệt đối không thể để nàng ta chạy thoát.

Mặc Nguyệt siết chặt nắm tay, làm cho móng tay đâm vào da thịt, Thiên Xích Viêm đau lòng xoa dịu bàn tay nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cọ cọ lên tóc nàng, cơn giận trong lòng nàng rút đi rất nhanh, cuối cùng lửa giận cũng vì một thau nước Thiên Xích Viêm mà dập tắt.

_______________________

Phượng Thiên Tông, Thiên Xích Viêm ôm lấy Mặc Nguyệt nhảy khỏi phi kiếm, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, giống như nàng là trân bảo, hắn không muốn thấy nàng có một vết xước nhỏ nào.

Mặc Kinh Phong ôm Vân Nhược Vũ đi phía sau.

Bỗng nhiên ập vào mắt nàng là hai khuôn mặt, một xa lạ một quen thuộc đến khắc trong lòng Mặc Nguyệt.

Nàng nâng môi, cười lạnh.

Bên kia một thiếu nữ e lệ đỡ một mỹ phụ xinh đẹp, hai người cười nói vô cùng vui vẻ.

Mặc Liên đã không còn gầy gò ốm yếu mà trở nên xinh đẹp hơn, mày cong môi đỏ, da trắng như tuyết, tóc dài mượt mà, dáng người lả lướt, mỗi cái nháy mắt hay cong môi đều mang theo phong tình vạn chủng, câu hồn câu phách.

Nàng ta cũng đã không còn là một người thường.

Mà mỹ phụ kia, hiển nhiên là tông chủ phu nhân Lạc Nhạn, bà ta thoạt nhìn rất vui vẻ với Mặc Liên, nhưng sâu trong đấy mắt vẫn không nhịn được mà xẹt qua một tia trào phúng khinh thường.

Mặc Liên nắm được tia khinh thường đó nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ giống như giả vờ không thấy.

Nhưng khi đập vào mắt nàng ta hình bóng của thiếu nữ xinh đẹp như đoá hoa u lan nở rộ, khuôn mặt liền trở nên vặn vẹo ác độc.

Là nàng, nàng chính là kẻ đã khiến nàng ta như chuột chạy qua đường, chịu mọi nhục nhã !

Mặc Nguyệt nhướng mày, khuôn mặt tuyệt mỹ nửa cười nửa không, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau...

Mặt đối mặt !