Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 169: Nam tử có ham thích Long Dương*.




* Ham thích Long Dương : Đoạn tụ.

_______________

Phía sau hoàng cung Tây Việt Quốc chính là một hồ nước diện tích cực lớn, hồ nước trong vắt lạ thường, xung quanh trồng rất nhiều hoa xinh đẹp.

Xung quanh hồ đứng đầy người, các tu sĩ từ cấp bậc Luyện khí đến Kim Đan tu sĩ. Tất nhiên, những người có thể đạt tới Kim Đan cũng chẳng có bao nhiêu người.

Mặc Nguyệt cùng Thiên Xích Viêm dắc Tiểu Điểu Nhi đang dáo dác nhìn xung quanh tiến vào, thu hút không ít ánh mắt. Có vài thiếu nữ còn ngưỡng mộ và ghen tị với Mặc Nguyệt, nam nhân cũng không ngoại lệ.

Có thê tử, phu quân hoàn mỹ như thế, lại có thêm hài tử đáng yêu dễ thương, có ai mà không ghen tị, không hâm mộ ?

Khó trách bọn họ hiểu lầm ba người là một gia đình, Mặc Nguyệt cũng không hề để ý những lời đàm luận xung quanh, chỉ mải mê trò chuyện với Thiên Xích Viêm và Tiểu Điểu Nhi.

Ngay lúc này, một con đường được mở ra, nam tử tầm hai mươi lăm tuổi bạch y phiêu dật, ngũ quan tuấn mỹ, đặt trong một đám người chính là long phượng trong loài người.

Trên môi nam tử treo nụ cười hào hoa phong nhã, mỗi cái nháy mắt đều là hoa đào bắn tứ tung, chói mù con mắt của người khác, vài ba thiếu nữ xinh đẹp bị nam tử nháy mắt vài cái đã gục ngã tại chỗ, khuất phục trước vẻ đẹp của y.

Nhưng đó không phải điểm chính yếu, có một điều đặc biệt là xung quanh nam tử có ba thiếu niên dung mạo xinh đẹp, đoan trang thanh nhã, nhu nhược yếu ớt. Mà một trong những thiếu niên đó đang được nam tử bạch y ôm vào trong lòng, thi thoảng còn buông lời đùa giỡn thiếu niên. Thiếu niên mặt đỏ ửng ngượng ngùng, rúc vào lồng ngực nam tử.

Nhìn một màn này Mặc Nguyệt không biết nói gì.

Nam tử đẹp như vậy mà có ham thích Long Dương ?

Khuôn mặt Mặc Nguyệt hiện lên vẻ cổ quái, nàng không ngờ trên đời lại có người có sở thích này. Trước đây chứng kiến cảnh Hoàng Đế Tử đè Mặc Kinh Phong, nàng cũng biết đó chỉ là tai nạn nho nhỏ, Mặc Kinh Phong đã tốn cả canh giờ để giải thích với nàng là Hoàng Đế Tử chỉ muốn thử sức hắn, nhưng bây giờ lại nhìn thấy nam tử kia ôm ôm ấp ấp nàng vẫn có chút mao cốt tủng nhiên...

Thiên Xích Viêm mặt tuyệt mỹ vô biểu tình, đến cả nhìn cũng chẳng muốn, chỉ lo đùa giỡn với Tiểu Điểu Nhi. Đùa đến Tiểu Điểu Nhi cười khanh khách vui vẻ.

-" Đi thôi."

Mặc Nguyệt nói, muốn dắc Tiểu Điểu Nhi đi tới gần hồ nước, vừa quay đầu liền đụng phải một người mà nàng không ngờ tới.

Phượng Thiên Tiên Nhiên.

Bây giờ Phượng Thiên Tiên Nhiên đã không còn xấu xí lôi thôi như lúc mới gặp, mái tóc được chải gọn gàng để lộ gương mặt thanh tú đáng yêu. Thực lục của nàng cũng từ một phế vật đạt đến Luyện Khí Kỳ cấp ba.

-" A, chào..."

Phượng Thiên Tiên Nhiên rất thoải mái chào nàng. Mặc Nguyệt cũng đáp lại :

-" Phượng Thiên cô nương."

Thiên Xích Viêm chỉ đơn giản liếc nhìn Phượng Thiên Tiên Nhiên sau đó thu hồi ánh mắt.

Phượng Thiên Tiên Nhiên thân thể đột nhiên run lên, bất giác nhìn qua nam tử im lặng đứng bên cạnh Mặc Nguyệt, thoạt nhìn nam tử tuyệt mỹ rất ngoan ngoãn nhưng nếu chú ý đôi mắt nam tử dường như không có độ ấm, chỉ khi nhìn qua thiếu nữ phong hoa tuyệt đại bên cạnh mới ôn nhu dịu dàng và ấm áp.

Nam tử này rất nguy hiểm.

Đó là suy nghĩ duy nhất của nàng.

Phượng Thiên Tiên Nhiên rất tức thời mà lùi lại một bước, giữ khoảnh cách với một nhà ba người.

-" Mặc cô nương, lần trước vẫn chưa cảm ơn cô nương đã cứu giúp. Sau này nếu có chuyện gì thì Phượng Thiên Tiên Nhiên tôi sẽ giúp hết sức mình."

-" Phượng Thiên cô nương không nên cảm ơn ta, người cứu cô nương là đại tẩu."

Mặc Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, không xa cách cũng không gần gũi.

-" Đại tẩu ?"

Thiên Xích Viêm có chút bất ngờ, hắn trước nay không biết là cô nương nhà nào đã lọt vào mắt của Mặc Kinh Phong, điều đó đã khiến Thiên Xích Viêm càng thêm tò mò.

-" Vân Nhược Vũ."

Mặc Nguyệt nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt, Thiên Xích Viêm liền hiểu, người có thể được Nguyệt nhi thừa nhận là đại tẩu chắc chắn là một cô nương tốt.

Sau này gặp vẫn nên gọi một tiếng đại tẩu.

-" Tiểu mỹ nhân !"

Bỗng nhiên từ phía xa vang lên tiếng gọi, Thiên Xích Viêm và Mặc Nguyệt tất nhiên không cho là có người gọi mình, Tiểu Điểu Nhi ngây ngô được Thiên Xích Viêm bế lên, muốn tiến lại gần cái thuyền được đặt trên hồ.

-" Tiểu mỹ nhân, đừng đi vội như vậy, khó khăn lắm ta mới tìm thấy cậu đấy."

Tay Thiên Xích Viêm bị nắm lại, quay đầu liền là nam tử bạch y hào hoa phong nhã kia đang nhìn hắn, ánh mắt sáng rực.

Thiên Xích Viêm :"....."

Ngươi là tên khốn nào ?!!!

Mặc Nguyệt :"..."

Lam nhan hoạ thủy ? Tiểu mỹ nhân ?

Phượng Thiên Tiên Nhiên :"..."

Một kẻ không biết chữ chết viết thế nào ?

Đến cả một kẻ nguy hiểm như Thiên Xích Viêm cũng dám đùa giỡn, vậy còn không phải kẻ không biết thế nào là quỷ môn quan sao ?

-" Thiên Xích Viêm ?"

Mặc Nguyệt gọi, nhưng Thiên Xích Viêm không trả lời.

Thiên Xích Viêm mặt lạnh xuống, ánh mắt nhìn nam tử như nhìn một cái thi thể, lạnh đến độ có thể đóng băng bất kỳ ai. Phượng Thiên Tiên Nhiên bản năng rít lên từng hồi, mau mau rời xa nam nhân gọi Thiên Xích Viêm kia.

Tiểu Điểu Nhi cảm nhận được cơn giận từ Thiên Xích Viêm liền rụt cổ lại, đến cả nhìn cũng không dám nhìn, rúc vào lồng ngực hắn.

Mặc Nguyệt cũng biết hắn giận, nàng tiến lên ôm lấy hắn, cười nhẹ với hắn, khi quay qua nam tử bạch y, ánh mắt lại lộ ra một tia hung tàn không hề che giấu :

-" Buông !"