Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 164: Suy nghĩ của Túy Tịch Lan.




Lôi vân tụ lại càng lúc càng dày, cho đến khi che kín bầu trời, từng đạo thiên lôi màu tím vờn quanh mây đen, chỉ chờ bổ xuống.

-" Lát nữa nó đột phá là thời gian tốt nhất cho chúng ta lấy Mạch Vôi Dịch, lấy nhanh rời đi nhanh."

Thiên Xích Viêm sủng nịnh xoa xoa má Mặc Nguyệt, nói.

-" Tốt !"

Mặc Nguyệt không để tâm lắm việc hắn nắn bóp mặt mình, khi còn là hài tử, không phải nàng cũng bị hắn nhéo má đến sưng đỏ sao ?

Gréccccc !!!!

Ngay lúc này, một bóng dáng khổng lồ màu đỏ từ trong sơn động vọt ra, rít lên một tiếng chói tai mang theo Linh Lực công kích, Mặc Nguyệt vội bịt tai, Thiên Xích Viêm vẫn thản nhiên như không, còn dùng Linh Lực giúp nàng che tai lại.

Thực lực của nàng là Kim Đan cao kỳ, nhưng dường như Phá Diễm Minh Điểu là Nguyên Anh đột phá Linh Tịch, nàng khó có thể chịu đựng nổi tiếng rít mang theo Linh Lực công kích của nó.

Đôi cách bùng cháy hoả diễm, cả thân mình được phủ đầy lửa nóng bỏng rực rỡ như ngọn lửa toả sáng giữa bầu trời.

Ánh mắt màu trắng của nó nhìn chăm chăm lôi vân, chờ đợi thiên lôi giáng xuống.

-" Bắt đầu rồi."

Ầm !

Một đạo thiên lôi bổ xuống, ầm ầm mạnh mẽ như muốn xé toạc bầu trời, giáng xuống Phá Diễm Minh Điểu thân mình rực lửa, đem một phần lông của nó đốt đến cháy xém.

Thiên Xích Viêm nắm lấy bàn tay mềm mại của Mặc Nguyệt, hai người nhún chân nhảy xuống, hướng hang của Phá Diễm Minh Điểu bay tới.

Gần tới hang của Phá Diễm Minh Điểu, hai người bất ngờ gặp phải một nhóm người, một nhóm người rất quen thuộc đang cố hái một loài hoa mọc trên vách núi, đoàn người Cơ Khi Sở.

Thật là oan gia ngõ hẹp nhỉ ?

Mặc Nguyệt cong cong khoé môi, đáy mắt lộ ra chút hung hăng tàn ác, rất nhanh lại thu lại.

-" Cơ Long Dã ?"

-" Cơ Long Dã ?"

Hai người Cơ Khi Sở và Túy Tịch Lan đồng thời hô lên tên Cơ Long Dã, có chút khó tin vào mắt mình, dụi đi dụi lại rất nhiều lần, sợ mình trông gà hoá cuốc.

Trước mặt bọn họ là một đôi bích nhân như từ trong tranh bước ra.

Thiếu nữ tuyệt mỹ, mặt mày như hoạ, một đôi phượng mâu đầy ý cười, lại có chút kiệt ngạo bất tuân. Hồng y khoác trên người nàng giống như hồng liên nở rộ, yêu dị mà kinh diễm lòng người.

Nam nhân gương mặt góc cạnh, hoàn mỹ vô khuyết, như kiệt tác được điêu khắc từ bàn tay người thợ tài giỏi nhất. Trong mắt nam nhân ôn nhu như nước, đối với mỹ nhân bên cạnh chính là nhìn không rời mắt.

Thiếu nữ chỉ liếc qua bọn họ, dừng trên người bọn họ một vài giây rồi dời mắt đi, nam nhân bên cạnh còn không thèm liếc mắt nhìn đám người Cơ Long Dã lấy một cái, chỉ có ôn nhu nhìn thiếu nữ, giống như cả thế giới xung quanh có thế nào hắn cũng không quan tâm, chỉ quan tâm một mình thiếu nữ.

Hai người tay trong tay, lướt qua đoàn người Cơ Khi Sở.

Cơ Khi Sở và Túy Tịch Lan gương mắt nhìn hai thân ảnh một đỏ một đen biến mất. Hà tướng quân phía sau còn khó tin hơn, ông ta lắp bắp hỏi :

-" Đó...đó là Sở Vương ?"

Ôn nhu dịu dàng đến mức khó tin ?

Quan trọng nhất là vết sẹo xấu xí trên mặt 'hắn' biến đâu mất rồi ?

Từ khi nào một phế sài vô tài vô đức, không có dung nhan lại thành nam tử vừa thần bí khó lường lại soái thế kia ? Chọc mù mắt ông ta rồi !!!

Hà tướng quân có thể cảm nhận được, nếu mỹ nhân mi thanh mục tú, mặt mày như hoạ kia kiệt ngạo bất tuân, có chút hung hăng tàn nhẫn thì nam nhân đó lại nguy hiểm và thần bí khó lường, đối nghịch với hắn mà không phòng bị liền xuống mồ lúc nào không hay.

-" Đó không phải Cơ Long Dã."

Túy Tịch Lan đột nhiên có chút đau nhói và mất mát trong lòng. Cơ Long Dã trước nay đều đối với nàng si mê, nhưng sẽ không ôn nhu đến mức trong mắt không có ai ngoài nàng, hắn là nam nhân, tuy nhát gan yếu đuối vẫn sẽ lén nhìn mỹ nữ xinh đẹp khác.

Nam nhân nào cũng thế, đối với mỹ nhân càng xinh càng quyến rũ đều sẽ nhìn không rời mắt, những nam nhân từng nói thích nàng cũng không ngoại lệ....

Nhưng nam nhân kia không giống, hắn làm nàng nhớ đến 'Cơ Long Dã' sau lần từ Quỷ Môn Quan trở về, tĩnh lặng giống như không tồn tại, đôi khi lại lạnh như băng, nhìn bất cứ mỹ nữ nào đều chỉ là một mảnh lạnh lẽo không cảm xúc, không nhu tình, không mật ý càng không dịu dàng.

Mỗi lần nàng nói vài câu muốn 'hắn' bỏ cuộc đừng theo đuổi mình nữa, 'hắn' đều nhìn nàng như nhìn một vật chết, khi đó không biết có phải nhìn lầm hay không, nàng thấy 'hắn' cong môi lên, cười nhạo nàng.

Cơ Long Dã sẽ không cười nhạo nàng.

Nàng cứ nghĩ 'hắn' bị đả kích, thay đổi tâm tính, nhưng sau khi 'hắn' trở về, liền cung điện mẫu phi 'hắn' bị cháy, mẫu phi chết, 'hắn' không hề rơi một giọt nước, thậm chí đôi mắt vẫn là lạnh băng không cảm xúc, không có lấy một tia dao động đau khổ...

Sau một thời gian tiếp tục tiếp xúc, tuy không nhiều nhưng Túy Tịch Lan khá nhạy bén, nàng đã có một suy nghĩ lớn mật.

Cơ Long Dã thật sự đã chết, hắn là một người khác giả dạng !

Thậm chí người phóng hoả cung của mẫu phi Cơ Long Dã, là hắn !!!

Nhưng không chứng cớ, hắn cũng không biểu hiện bất thường, vết sẹo trên mặt hắn cũng là thật, nàng đã tin hắn là 'Cơ Long Dã'.

Nam nhân kia hôm nay xuất hiện, Cơ Long Dã biến mất không tung tích, suy nghĩ đó lần nữa hiện lên trong đầu nàng.