Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 157: Rời đi, Lạc Ngạn sơn mạch (3)




-" Mặc gia, là do chúng ta diệt."

Trước lời thừa nhận thẳng thắng của Mặc Kinh Phong, bốn người còn lại mắt ta nhìn mắt ngươi, tất cả đều thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Hai huynh muội này đủ hung tàn ! Vậy mà đem một gia tộc toàn bộ diệt sạch !

Bốn người không biết nên khóc hay nên cười, có tộc nhân như vậy thật sự đúng là đủ doạ người !

-" Nhưng nàng ta nói dối vài chỗ, đôi huynh muội được đưa đến Đông đại lục là chúng ta, mọi chuyện đều do chính miệng Thiên Huyết Tô kể lại, chúng ta mới biết thân phận thật sự của mình, nếu không chúng ta thật sự không có ý định tới Phượng Thiên Tông này."

Mặc Nguyệt vòng tay trước ngực, trào phúng nói. Nếu không phải là nhân vật chính trong cậu chuyện của Mặc Liên, chỉ bằng những lời kể thắm thiết đó cùng với những giọt nước mắt đau khổ của nàng ta lúc kể chuyện, có khi Mặc Nguyệt cũng bị nàng ta lừa, huống chi là đám người đầu óc đơn giản như Lạc Nhạn.

-" Nhưng còn hai cái này thì sao ?"

Phượng Thiên lão gia tử đưa ra ngọc bội và bức thư do chính tay Tô Thần Phù viết, Mặc Nguyệt nhận lấy, mở ra đọc.

" Mạc ca, nếu huynh đọc được phong thư này mà Phù nhi đã không còn trên đời, xin huynh hãy tìm lại và chăm sóc cho hai nhi nữ của chúng ta, chúng ta không thể ở bên cạnh chăm sóc chúng, không thể cho chúng một gia đình trọn vẹn, huynh hãy thay Phù nhi chăm sóc hai đứa, cho hai đứa sự bảo bọc tốt nhất từ một người phụ thân.

Mạc ca, đời này được yêu huynh, được mang cốt nhục của huynh chính là hạnh phúc lớn nhất của cả đời Phù nhi."

Mặc Nguyệt nhíu nhíu mày, khép lại bức thư, cảm xúc nàng bây giờ như hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một hòn đá, sóng nước lăn tăn nhẹ nhàng.

-" Ta từng nghe tin Tô gia Tô đại tiểu thư Tô Thần Phù vì không muốn bị ép hôn nên tự sát vô số lần nhưng đáng tiếc đều bất thành, mỗi lần như vậy đều doạ Tô gia một trận, hoá ra Thần Phù đã đoán trước khi bị bắt trở lại gia tộc, sinh mạng của nó không biết lúc nào sẽ kết thúc. Mỗi lần nó tự sát đều dùng kiếm đâm vào chỗ yếu hại trên thân thể mình, sinh mạng là ngàn cân treo sợi tóc, Tô gia đã rất khó khăn mới kéo được nó từ Quỷ Môn Quan trở về."

Thái Thượng Tứ Trưởng Lão thở dài một hơi, nói. Chuyện Tô Thần phù tự sát cả Phượng Thiên Thành và Tứ đại Tông môn không ai không biết, lúc nghe tin Tô Thần Phù đang trên bờ vực sinh tử, lão còn bị doạ đến choáng váng.

Mặc Kinh Phong xoa xoa cằm, không khỏi cho Tô Thần Phù một lời khen :

-" Mẫu thân thật đủ dứt khoát."

Bao nhiêu năm, tự sát không biết bao nhiêu lần để không bị gia tộc ép hôn, Tô Thần Phù thật đủ tàn nhẫn với bản thân, không biết nàng đã đi qua Quỷ Môn Quan bao nhiêu lần, nếu là nữ nhân khác sau mười mấy năm đó chắc đã cam chịu số phận bị gia tộc gả đi rồi.

-" Nhưng gia gia rất hiếu kỳ, không biết làm sao trên tay Mặc Liên lại có hai vật này ?"

Phượng Thiên lão gia tử khó hiểu nhìn nàng và Mặc Kinh Phong, chiếu lý người nắm giữ vật này phải là huynh muội Mặc Nguyệt nhưng nó lại rơi xuống tay Mặc Liên, một kẻ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với Phượng Thiên gia tộc, thế nào cũng cảm thấy chuyện này thật khó hiểu.

Mặc Nguyệt trả lại phong thư cho Phượng Thiên lão gia tử, môi cong lên cười khẩy một tiếng, khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên vài phần lười nhác, vô trách nhiệm nói :

-" Ai biết được ?"

Phượng Thiên lão gia tử cứng họng, tôn nữ bảo bối thật vô trách nhiệm a !

-" Ca ca, chuyện ở Phượng Thiên Tông và phía tông môn bên kia giao cho huynh, nếu có chuyện gì thì đến tìm Như Mộng, nàng sẽ giúp huynh giải quyết mọi chuyện. Muội muốn trong vòng ba tháng thời gian muội rời đi, Tô gia không thể sống yên ổn, bọn chúng không phải tự tin vì buôn bán thảo dược và có Y Sư tài giỏi sao, và Mặc Liên, cứ để nàng ta sống yên ổn đi, đừng động đến nàng, muội muốn chính tay xử lý !"

Nói đến hai từ cuối cùng Mặc Nguyệt cười lạnh lẽo, nhấn mạnh. Hung quang trong mắt bắn ra tứ phía.

Mặc Kinh Phong sờ sờ mặt nàng, ôn nhu cười, nụ cười hắn tựa như mặt trời ấm áp :

-" Muội yên tâm, nhớ phải an toàn trở về."

Mặc Nguyệt cười đáp trả, nàng xoay người cúi đầu, tay nắm thành quyền thi lễ với Thái Thượng Trưởng Lão và Phượng Thiên lão gia tử sau đó nàng nhún chân, hoá thành một đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.

Thái Thượng Nhị Trưởng Lão thất vọng thở ra một hơi :

-" Tiếc thật, lão phu còn chưa tặng lễ cho tiểu Nguyệt đâu."

-" Sau khi nhận tổ quy tông, tặng lễ cũng chưa muộn."

Mặc Kinh Phong cười an ủi, nhưng nụ cười của hắn muốn gian trá bao nhiêu thì gian trá bấy nhiêu, bốn lão nhân bị nụ cười này của hắn làm cho mao cốt tủng nhiên.

A, hồ ly xuất hiện a !

__________________________

Lạc Ngạn sơn mạch, sơn mạch nằm tại biên giới của Tây Việt Quốc.

Lạc Ngạn sơn mạch nổi tiếng với nhiều dược thảo quý giá, nhưng Ma thú canh giữ các dược thảo đó cũng không phải ăn chay, rất hung tàn và độc ác, chúng sẵn sàng xé xác bất kỳ sinh vật nào có ý định tiếp cận thứ chúng trông giữ.

Trong không gian tĩnh lặng của sơn mạch vang lên tiếng bước chân, một đoàn người mặc thiết giáp đang hướng nơi trung tâm sơn mạch đi tới, dẫn đầu là một nam tử cẩm y vàng chói mắt, ngũ quan sắc xảo.