Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 144: Phượng Thiên Tử Mạc (5)




Mặc Nguyệt mím môi, nở nụ cười yếu ớt :

-" Ca, có lẽ chúng ta suy nghĩ quá nhiều."

Một người họ Phượng Thiên, làm sao có thể giống với một người họ Hoàng ?

Mặc Kinh Phong cũng gật đầu phụ hoạ.

Mặc Nguyệt ném vấn đề đó ra sau đầu, bắt đầu kiểm tra một chút ở vùng ngực và đan điền của Phượng Thiên Tử Mạc, sờ một lúc, nàng nói :

-" Các xương vỡ nát, xương chân cũng vậy. Kinh mạch hoàn toàn bị đáng nát."

-" Cái gì ?"

Mặc Kinh Phong thất thanh hô lớn, ai ra tay, sao có thể độc ác như vậy ?

-" Không phải do người khác làm, là sử dụng lực lượng quá lớn, khiến xương cốt và kinh mạch không thể chịu được mới vỡ nát."

Mặc Nguyệt đi xung quanh, lần nữa tỉ mỉ kiểm tra lại cho Phượng Thiên Tử Mạc, nàng kinh ngạc nói :

-" Đan điền có một lực lượng nào đó bảo vệ cho kim đan không bị vỡ nát, giữ nguyên tu vi, không...thậm chí tu vi có dấu hiệu tăng lên."

Thật thần kỳ, chính nàng lần đầu tiên lại gặp được trường hợp này, hình như cỗ lực lượng bảo vệ đan điền đang cố gắng kéo dài hơi tàn cho Phượng Thiên Tử Mạc.

Mặc Kinh Phong hoàn toàn câm nín, đối với y thuật và luyện đan, hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai, chỉ có thể nhìn nàng kiểm tra và nói ra vài lời khó hiểu.

-" Nếu dùng Tái Sinh Đan, sau đó nối lại kinh mạch cho phụ thân có thể giúp phụ thân tỉnh lại."

___________________

Trong Thượng Cổ thần tháp, Ngọc Thanh Nhã im lặng nhìn chăm chăm vào người nam nhân đang nằm im trên giường băng, môi mỏng khẽ mím lại :

-" Sao vậy ?"

Kỷ Nhất Xuyên phát hiện Ngọc Thanh Nhã không bình thường, nó có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi lộ trong lòng nàng, liền tiến đặt tay lên vai nàng, nhẹ hỏi. Ngọc Thanh Nhã ánh mắt không che giấu sự lo lắng.

-" Ta có linh cảm, muốn trị cho Phượng Thiên Tử Mạc không đơn giản như thế. Mọi chuyện có vẻ không đơn giản."

Nàng nói.

-" Đừng lo, ta cũng không thấy Phượng Thiên Tử Mạc ngoại trừ xương cốt gãy nát và kinh mạch đứt đoạn thì không có vấn đề gì cả, không có một chút khác thường nào."

Kỷ Nhất Xuyên nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt non nớt càng thêm phần thánh khiết đáng yêu.

-" Ừm, có lẽ là ta lo xa."

Ngọc Thanh Nhã yếu ớt cười, lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng không yên, giống như nếu muốn cứu Phượng Thiên Tử Mạc thì chủ nhân nhất định sẽ phải trả một cái giá đắt.

Kỷ Nhất Xuyên làm sao dám nói bản thân mình sợ với nàng còn muốn lo lắng bồn chồn hơn, chính nó cũng có linh cảm chuyện không đơn giản như vậy, nhưng làm sao nó có thể nói cho Ngọc Thanh Nhã, dẫu sao thì nói ra cũng chỉ tăng thêm áp lực mà thôi.

_____________________

Mặc Nguyệt kiểm tra kỹ lưỡng nhưng ngoại trừ xương cốt bị gãy và kinh mạch bị nát thì Phượng Thiên Tử Mạc hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc hay bất kỳ cái gì khác. Nàng chỉ cần giúp hắn trùng tu xương cốt, nối lại kinh mạch, như vậy là được.

-" Muội sẽ bắt đầu luyện chế Tái Sinh Đan."

Tái Sinh Đan là một đan dược tam phẩm, không thể làm khó được nàng.

Nhưng bỗng nhiên một giọng nói già nua trầm trầm vang lên...

-" Dùng Tái Sinh Đan, ngươi sẽ giết hắn."

-" Ai ?!"

Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong đều bị doạ cho nhảy lên, vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh.

-" Cẩn thận, có thể là cường địch !"

Mặc Kinh Phong trầm trọng nói.

Ngoài kia có một Nguyên Anh kỳ là Phượng Thiên lão gia tử, một lão quái thực lực thâm sâu khó lường Thái Thượng Trưởng Lão vậy mà đối phương có thể lẻn vào căn phòng này, chứng tỏ đối phương nếu không phải là tu sĩ Ám nguyên tố thì cũng là một kẻ có thực lực không tầm thường.

Tuyệt đối không thể xem thường.

-" Khỏi cần tìm, lão phu ở ngay trước mặt các ngươi."

Giọng nói lại lần nữa vang lên, ở trong căn phòng băng lạnh lẽo càng làm người ta nổi hết da gà, lạnh cả sống lưng.

Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong đồng thời quay sang, tay đã vận dụng Linh Lực, tùy thời đối kháng cường địch, nhưng khi hai người thật sự nhìn thấy "cường địch" liền lập tức hoá đá, trố mắt ra nhìn.

Trước mặt hai người là một ngọn lửa màu đỏ tươi âm u đang lượm lờ, hệt như ngọn lửa Ma Trơi ở trong các nghĩa địa bia mộ xiêu vẹo sứt mẻ vậy.

Cả căn phòng đang khẩn trương bỗng nhiên im lặng như tờ, không khí trở nên vô cùng quỷ dị.

-"..."

Mặc Kinh Phong im lặng, hiểu lầm, hiểu lầm rồi !

-"...muội bóp chết nó nhé ?"

Cái gì cường địch ở đâu ra, chỉ là một đốm lửa nhỏ tùy tiện cầm lấy bóp một cái là lập tức tắt ngúm ngay !

-" Không cần, ức hiếp kẻ yếu không phải là chính nhân quân tử."

Mặc Kinh Phong thở dài, vỗ vai nàng, tha thiết nói nhưng lập tức bị nàng ném chỉ một cái liếc mắt khinh bỉ :

-" Ca ca, huynh thấy muội giống nam nhân không, vậy quân tử chỗ nào ?"

Nàng là nữ nhân, là nữ nhân mà người đời thường nói, khuê các tiểu thư liễu yếu đào tơ ! Nàng chỗ nào giống nam nhân mà dám đem nàng so thành quân tử ?

Như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ngọn lửa nhỏ lơ lửng trên không liền "phi" một tiếng, giọng nói mang đầy ý trào phúng :

-" Dẹp cái suy nghĩ nữ nhân liễu yếu đào tơ đó đi, ngươi không thuộc cái dạng đó đâu, nếu ngươi mà liễu yếu đào tơ chỉ sợ cả đại lục này chẳng còn ai dám tự xưng mình là nữ nhân nữa !"

-"...ngươi muốn chết ?"