Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 113: Thượng cổ dị thú, Hồn Độn (2)




Mặc Nguyệt không nói gì, xoay người không do dự rời đi, nhưng được vài bước lại bị lời của trưởng thôn làm dừng lại :

-" Cô nương, con đường mòn này sẽ dẫn đến một hang động, thông qua hang động đó mới có thể tới Nam đại lục, nhưng hang động đó đã bị Ma thú đó chiếm giữ, cô nương không có Linh Lực, chỉ sợ...."

Mặc Nguyệt nghe trưởng thôn nói, gật gù một chút, sau đó nàng có chút do dự, nói :

-" Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây đi, chỉ bằng thực lực Luyện Khí kỳ của các ngươi không thể đánh thắng được con Ma thú này đâu."

Thiếu nữ nhỏ bé phía sau trưởng thôn ló mặt ra, tức giận đỏ bừng mặt :

-" Ngươi đây là ý gì hả ?"

-" Ta chỉ khuyên các ngươi mà thôi, muốn mất mạng thì cứ tiếp tục tiến lên, đến cả một huyễn cảnh nho nhỏ mà cũng không vượt qua được thì đi tiếp chỉ là vô ích."

Nàng có lòng tốt khuyên bảo, nghe hay không thì tùy, chuyện này cũng chẳng có một chút quan hệ gì tới nàng, bây giờ điều cần thiết là phải nhanh chóng tiến đến Nam đại lục.

Mặc Nguyệt xoay người rời đi, để lại trưởng thôn và một đám người. Một người trong đó tức giận nói :

-" Có phải cô nương đó muốn một mình giết ma thú rồi độc chiếm hết toàn bộ hay không ?"

Ma thú trên người cái gì cũng quý hiếm, đối với bọn họ là bảo vật nên có tư tưởng Mặc Nguyệt sẽ chiếm hết chỗ tốt cũng không có gì là lạ. Rất nhiều người sôi nổi phụ hoạ.

Tiểu cô nương đứng phía sau trưởng thôn cũng tức giận bất bình :

-" Thật quá đáng, không ngờ lại có người vô sỉ như vậy !"

-" Không, cô nương ấy nói đúng, có thể dễ dàng vượt qua huyễn cảnh dưới chân núi chứng tỏ cô nương ấy là người từ bên ngoài tới, thực lực rất mạnh."

-" Nhưng..."

Có người còn muốn nói nhưng bị cái phất tay của trưởng thôn chặn lại, trưởng thôn chỉ có lắc đầu cười khổ. Đánh không lại người ta, hà tất gì phải đi tranh đoạt, hống hồ chính ông ta cũng nhìn không ra thực lực của nàng, có thể thong thả đi qua huyễn cảnh dễ dàng như vậy, chắc chắn phải là một cường giả.

_____________________

Mặc Nguyệt đứng trước cửa một hang động khổng lồ, thân mình có chút cứng nhắc, từ trong hang động truyền ra một cảm giác khiến nàng hưng phấn nhưng cũng có chút sợ hãi. Không, nói chính xác hơn là Hoả Vân Lưu Ly Diễm trong nàng đang kịch liệt phản ứng, nó đang run rẩy sợ hãi.

-" Chủ nhân, trong hang động này có dị hoả !"

Kỷ Nhất Xuyên cũng có chút kích động. Dị hoả không giống hoả diễm bình thường, chúng có thể cảm ứng được nhau. Hoả Vân Lưu Ly Diễm run sợ, đương nhiên chủ nhân là Mặc Nguyệt có thể cảm nhận được, Kỷ Nhất Xuyên cũng có thể cảm nhận được thông qua quan hệ khế ước, mà còn một điều quan trọng hơn, cấp bậc của dị hoả này còn cao hơn Hoả Vân Lưu Ly Diễm !

Mặc Kinh Phong ngạt nhiên, Vân Nhược Vũ cũng có chút bất ngờ, ngược lại Mặc Nguyệt vẫn một bộ bình thản, nhấc chân có ý định tiến vào. Dẫu sao cũng phải đi qua hang động này, dị hoả chính nàng cũng có ý định thu phục, đối với một luyện đan sư dị hoả có sức hấp dẫn tuyệt đối.

Ầm !!!

Đúng lúc đó, một vật nặng nề từ trên trời rơi xuống, đúng ngay chỗ nàng vừa đứng. May mắn nàng phản ứng nhanh, né tránh kịp lúc, nếu không đảm bảo nàng sẽ bị đè bẹp thành bánh nhân thịt.

Chỗ đó trở thành một cái hố khổng lồ, bụi bay mù mịt. Một luồng khí nóng bỏng ập thẳng vào mặt Mặc Nguyệt, nàng nheo nheo mắt cảnh giác nhìn thứ tròn mập mạp, đỏ như lửa cháy từ từ lộ ra sau dám bụi đất.

-" Chủ...chủ nhân....."

Ngọc Thanh Nhã thân thể nhỏ bé run rẩy, Vân Nhược Vũ khó hiểu nhìn nữ hài tử.

Bốn đôi cánh vung lên, sáu chân và thân thể mập mạp tròn tròn đập vào mắt nàng, không ngũ quan nhưng vẫn có thể biết rõ Mặc Nguyệt đứng ở chỗ nào, khẽ hô về phía nàng :

-" Nhân loại...nhỏ bé...."

-" Chủ nhân, chạy mau, nó là Hồn Độn !"

Kỷ Nhất Xuyên vội vàng hét lớn, Mặc Nguyệt phản ứng rất nhanh, tung người kéo dài khoảng cách với Hồn Độn.

Hồn Độn là Thượng cổ dị thú, một trong tứ đại hung thú thượng cổ, là hung thần cổ đại, thông hiểu ca múa âm nhạc, đặc biệt Hồn Độn một khi gặp người tốt sẽ trở nên hung bạo, khi gặp người xấu sẽ thuận theo.

Nàng cũng không ngờ Hồn Độn canh giữ dị hoả, cái thứ này sẽ vô cùng phiền phức, dù sao với cấp bậc của nàng không đủ khả năng chống lại một hung thần thời cổ đại !

Mặc Nguyệt tăng hết sức vọt nhanh vào hang động, Hồn Độn gầm lên một tiếng thật lớn, hung hãn đuổi theo nàng. Thân thể Hồn Độn tuy rằng béo tròn, nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh, nàng sắp chạy vào hang động, Hồn Độn đạp mạnh xuống mặt đất, một bức tường đất lập tức dựng thẳng đập tới nàng, ép nàng phải tung người lùi lại tránh né, nhưng ngay lúc này, cánh của Hồn Độn đập tới, hung hăng quất bay nàng.

Phốc !

Mặc Nguyệt phun ra một ngụm máu, thân mình đập vào cửa hang động.

-" Chủ nhân !"

-" Nguyệt nhi !"

Trong không gian, trái tim hai lớn hai nhỏ nhảy vọt tận cổ, Mặc Kinh Phong mặt mày tái mét, vùng lên muốn ra khỏi không gian Đan Tháp Y Tháp.

-" Nguyệt nhi, thả huynh ra, huynh giúp muội ! Nguyệt nhi !"