Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 1: Dục hỏa trùng sinh




Nơi sân rồng của hoàng cung nước Đế Nguyệt nguy nga lộng lẫy, một vòng tròn bị lửa bao trùm, xung quanh là rất nhiều thi thể. Bên trong biển lửa của trận pháp trấn áp tà ma, một thân ảnh màu đỏ đang vùng vẫy, tiếng hét cứ vậy mà vang lên đầy thảm thiết. Bên ngoài, những thân ảnh áo trắng nổi bật giữa màn đêm đang cố gắng hết sức trấn áp trận pháp ấy.

Một lão giả đứng trên không trung, bình thản nhìn thân ảnh trong biển lửa, ông ta mở miệng :

-" Yêu nữ Mặc Nguyệt này từng tu luyện trong Loạn Táng Cương, hấp thu nhiều yêu khí, phải giết chết tránh cho hậu hoạ về sau ."

Người đó đương nhiên là đích nữ Mặc đại gia tộc - Mặc Nguyệt, cũng là mẫu nghi thiên hạ bị phế.

Trước điện cung, có rất nhiều người đứng xem, trong đó là một nam tử mặc cẩm bào của hoàng đế, tay ôm nữ tử xinh đẹp như tiên thiên, người đó đâu ai khác, phu quân của Mặc Nguyệt trong biển lửa kia và cũng là đế vương Đế Nguyệt _ Thiên Dạ đang ôm muội muội thứ nữ của Mặc Nguyệt _ Mặc Liên là hoàng hậu vừa phong chức.

Thiên Dạ lạnh lùng nói với lão giả áo trắng trên không trung :

-" Tu luyện tà đạo là tội ác tày trời, Lam gia trưởng lão cứ thẳng tay "

Mặc Nguyệt nghe được, nàng dừng vùng vẫy, sức nóng của lửa như vậy mà thiêu đốt da thịt nàng, bỗng nhiên nàng cười to, như điên dại hét lớn :

-" Thiên Dạ, là ta ngu muội, tin ngươi, đưa ngươi lên ngôi, còn ta cuối cùng phải trả giá đắt như vậy !!!"

Y cười mỉa mai :

-" Ngươi thân là hoàng hậu, lại tu luyện thứ không nên, hiểu lầm muội muội và trẫm tội đáng chết muôn lần"

-" Hiểu lầm ? hiểu lầm ở đâu ? rõ ràng là ả ta sai !!!"

Nàng như muốn xông ra khỏi trận pháp, liền bị ngọn lửa quấn lấy.

Mặc Liên trong lòng khinh thường nhưng ngoài mặt thì nước mắt lăn dài :

-" Thiên Dạ chàng mau dừng lại đi, đó là tỷ tỷ của thiếp!!!".

Thiên Dạ ngây người một lúc, sau đó mới trợn mắt lên nhìn Mặc Liên :

-" Nàng còn nói đỡ cho ả, nàng quá lương thiện rồi !"

Lương thiện ??? Mặc Liên ư ???

Mặc Nguyệt trợn tròn con mắt, nàng ta lương thiện.

Lương thiện đến mức tính kế leo lên giường với phu quân của tỷ tỷ ?

Lương thiện đến mức tính kế ném tỷ tỷ mình vào Loạn Táng Cương ?

Lương thiện đến mức khiến cho tất cả mọi người đều quay lưng với nàng ?

Lương thiện đến mức cả thái hậu luôn đứng về phía nàng, bảo vệ nàng cũng dám hạ độc ?

Và người đó, cũng vì nàng ta mà chết !

Đó chính là lương thiện ?????????

Còn cả người bạn thanh mai trúc mã của nàng - Cửu hoàng tử Thiên Xích Viêm cũng vì nàng mà chôn thây Ma Độc Cốc, nơi chỉ có độc bao phủ.

Nghĩ tới Thiên Xích Viêm, lòng nàng lại một trận quặn thắt đau, rõ ràng hắn yêu nàng như thế, cuối cùng vì nàng mà chết trong độc hành hạ.

Nàng hận ngày đó không cứu nổi hắn, nàng hận bản thân mình sao vô tình như thế?

Thiên Dạ nở nụ cười khinh bỉ :

-" Lam gia trưởng lão sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, để trẫm nói cho ngươi biết chút nhé ? Ngươi vĩnh viễn chỉ là đá lót đường cho trẫm mà thôi!"

Từng chữ từng chữ như đè nặng trái tim nàng. Đột nhiên, một dòng lệ máu xuất hiện nơi khoé mắt nàng, đỏ thẫm mà thê lương.

Không cam lòng, chết như vậy nàng không cam lòng, nàng muốn sống, nàng muốn báo thù. Nàng cũng muốn bù đắp lỗi lầm với Thiên Xích Viêm. Nàng gào lên, tiếng gào thét mang theo sự phẫn nộ, uất ức, bi thương, thù hận :

-" Chỉ cần cho ta cơ hội, ta sẽ hoá thành lệ quỷ, vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho các ngươi, vĩnh viễn khiến các ngươi sống không bằng chết! ".

Cơ thể nàng bạo phát, nổ tung, đến một mảnh vụn đều hoá thành tro tàn.

Lòng mong muốn được báo thù của nàng vùng lên. Một ngọn lửa từ đó mà bùng phát.

Ta - Mặc Nguyệt một lần nữa vì thù hận , cũng vì người đó mà cầu thượng đế cho nàng sống lại...

Đời sau, Thiên Xích Viêm.... ta vì chàng sẽ làm mọi thứ, bù đắp cho chàng....

DỤC HỎA TRÙNG SINH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!