Lời vừa nói ra, cô run sợ chỉ muốn khóc lên như một đứa trẻ.
"Mình đã ở trong vùng phóng xạ gần 6 giờ đồng hồ, nên chuyện bị nhiễm là đương nhiên rồi, không thể để cho Tư Hàn đến gần được"
Thấy cô như sắp khóc, Mạc Tư Hàn đứng cách cô một khoảng, vội vàng cởi bỏ chiếc mặt nạ phòng độc ra.
- Tư Hàn, không được,
Tịnh Kỳ hoảng hốt xua tay ngăn cản.
- Đồ ngốc, em không biết rằng bản thân mình có thể chống lại từ trường, hay phóng xạ sao?"
Vừa nói anh vừa từng bước tiến về phía cô, ngắm nhìn bộ dạng mếu máo, đáng thương.
Tịnh Kỳ thất thần nhìn anh, sự tủi hờn làm cô không ngăn được dòng nước mắt.
- Nhưng mà anh, tại sao lại cởi nó ra, nhỡ đâu..
- Đừng lo, nơi này không nằm trong vùng bị nhiễm.
Vừa dứt lời, anh vội phủ xuống đôi môi nhợt nhạt của cô, như bỏ những nỗi nhớ trong lòng, tìm lại được cảm giác yêu thương quen thuộc, anh nhẹ nhàng quấn lấy tất cả hương vị về cô. Từ cánh môi mềm mại đến chiếc lưỡi ẩm ướt, anh chỉ muốn cắn mút, dây dưa không rời.
Anh hôn lên trán, lên mắt, lên sống mũi đến vành tai của cô, đối với anh nơi nào cũng là chưa đủ. Anh sợ cô sẽ lại vuột khỏi tay anh, sợ chỉ cần chớp mắt thôi là cô đã không còn ở bên cạnh.
"Tôi nhớ em, nhớ đến mức muốn nổi điên với cả thế giới"
"Tôi sợ em sẽ gặp nguy hiểm, sợ bọn chúng bắt nạt em, sợ em phải cô đơn đối mặt với mọi chuyện, và hơn thế tôi sợ mình sẽ không còn được gặp lại em"
"Tịnh Kỳ, em tuyệt đối, đừng rời xa tôi"
Là cô nghe nhầm sao? Mạc Tư Hàn đang cầu xin cô, là xin cô đừng bỏ rơi anh ấy.
Người đàn ông này, lẽ nào đã thật lòng yêu cô.
Tịnh Kỳ vùi đầu vào ngực anh, khẽ dụi dụi như chú mèo con tìm hơi ấm.
- Hàn, chúng ta mau quay lại chổ của Lâm Tiêu đi, em sợ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm"
"Ừm" anh khẽ xoa đầu cô.
PHỤTTTT
Bất chợt máu từ miệng Mạc Tư Hàn phun ra. anh đau đớn đưa tay ôm lấy ngực.
- Hàn, anh làm sao vậy?. Bị thương chổ nào rồi?
Tịnh Kỳ mặt đột nhiên tái xanh, hoảng hốt đỡ lấy Mạc Tư Hàn.
Sau lần cứu Tịnh Kỳ ở bệnh viện, bác sĩ đã tiên lượng phổi của anh có thể sẽ gặp vấn đề, ban nãy vì bị thân cây đập phải, nên nó đã chịu một sức ép không nhỏ.
Anh đưa tay quệt đi vệt máu, nhẹ giọng trấn an cô.
- Tôi không sao, em đừng lo"
Tịnh Kỳ gạt đi dòng nước mắt, nức nở
- Hàn, nếu có chuyện gì anh đừng giấu em.
- Ừm..., sẽ không.
Mạc Tư Hàn nắm tay Tịnh Kỳ rời đi, chỉ vừa di chuyển được một đoạn, thì âm thanh lao vút như mũi tên xuyên qua màn đêm phóng ra.
Cả thân thể Mạc Tư Hàn bổng trở lên căng cứng, anh khuỵ xuống trên nền đất khô cằn, ánh mắt lòng sọc những tơ máu. Tịnh Kỳ hoảng hốt đỡ lấy anh, chưa kịp đưa tay ra thì tiếp tục mũi kim thứ hai đã cắm phập vào vai cô, Tịnh Kỳ nhanh chóng ngã xuống ngay dưới chân Mạc Tư Hàn.
Từ trong màn đêm bước tới một đám người trang bị vũ khí. Mạc Tư Hàn đưa ánh mắt lạnh lẽo ngước lên, hàm răng anh nghiến chặt vào nhau.
- Henry.
Anh rít lên một cái tên trước khi cả cơ thể đổ ập xuống.
Henry bước tới cẩn thận bế Tịnh Kỳ trên tay, anh nhẹ hôn lên mái tóc cô, ép thân thể cô vào trong lồng ngực mình.
- Ra lệnh cho bọn họ thu dọn hết uranium, nhanh lên trước khi bọn chúng đánh hơi ra.
- Vâng. Thưa ngài.
Đám người của Henry vừa rời đi, thì ngay lập tức đội của Lâm Tiêu cũng vừa đến, sau khi tiêu diệt xong đám thú tinh, anh cùng mọi người lần theo tín hiệu của Mạc Tư Hàn tìm đến. Trông thấy anh nằm dưới đất, Lâm Tiêu vội vàng cho người đưa anh quay về bộ quân sự. Còn bản thân cũng đội Z7 ở lại tìm kiếm Tịnh Kỳ.
...----------------...
Biệt thự ngoại ô - Thành Đô.
Tịnh Kỳ mặc chiếc váy trắng nằm gối đầu trên đùi của Henry, gương mặt vẫn chìm vào sâu trong giấc ngủ. Bàn tay hắn nhẹ nhàng, cẩn thận gạt đi những sợi tóc còn vương bên má cô.
Anh không biết đã ngắm cô bao lâu, chỉ là nếu đã nhìn thì anh càng không thể rời mắt, từ đôi mi đen cong vút, đến sống mũi nhỏ cao, hay là cánh môi hồng mềm mịn, anh đều muốn mân mê chạm tới, say sưa vuốt ve không thể dừng.
- Bảo vật, em thật xinh đẹp, vốn dĩ ngay từ đầu em đã là của tôi, tôi chỉ đòi lại thứ thuộc về mình mà thôi.
- Tôi sẽ cho em thấy, Mạc Tư Hàn mà em yêu sẽ bị huỷ hoại như thế nào.
Henry cẩn trọng đưa tay đặt đầu Tịnh Kỳ xuống gối, hắn chậm chạm cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng mà đầy tính chiếm hữu, hắn tiếp tục di chuyển xuống phía cổ, đưa đầu lưỡi liếm láp lấy da thịt trắng ngần.
Chiếc mũi cao hít một hơi dài, như đang tận hưởng hương vị vừa tìm thấy. Henry bèn dùng lực mút một hơi mạnh, không chỉ là cổ, mà ngay cả xương quai xanh đến cả vùng ngực, đều bị hắn điên cuồng mà để lại dấu tích.
Bổng bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng của Linda vang lên:
- Thưa ngài, đã đến giờ xuất phát.
Henry chậm chạp rời khỏi người Tịnh Kỳ, ra lệnh cho Linda bước vào.
- Mau tiêm thuốc cho cô ấy, đợi khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo thì hãy đưa đi.
Nói rồi Henry quay lại nhìn Tịnh Kỳ thêm lần nữa, trước khi bước ra bên ngoài.
- Vâng.
Linda cúi đầu trả lời, tiến về phía bàn lấy ra một ống kim tiêm đã có sẵn thuốc, cô nhanh chóng đến bên cạnh Tịnh Kỳ. Trông thấy vết tích ân ái trên người cô, mặt Linda liền có chút biến sắc, cô nhếch chiếc môi đỏ tỏ ra khó chịu, động tác tiêm cũng trở nên hung bạo hơn.
Chỉ 15 phút sau Tịnh Kỳ đột ngột mở to mắt bật dậy, cô há hốc mồm thở gấp, cảm giác như đã nín thở rất lâu vậy.
Trước mắt cô là một người phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp, cô ta mặc một bộ đồ màu đen với chiếc quần bóng ôm trọn lấy cặp chân dài, cùng với chiếc áo phía trên làm lộ ra bộ ngực đẫy đà vô cùng quyến rũ.
Linda lạnh lùng đưa ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tịnh Kỳ. Sau đó chỉ gọi một cú điện thoại, liền rất nhanh đám người áo đen đã ập vào bên trong.
- Đưa cô ta ra xe đi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
- Khoan đã, cô là ai? Các người định đưa tôi đi đâu?
Tịnh Kỳ hoảng hốt khi có người đến túm chặt lấy tay cô lôi đi.
Linda nhếch miệng với nụ cười xảo quyệt.
- Đừng lo, rất nhanh cô sẽ biết thôi.