Đã một phút trôi qua, mà Mạc Tư Hàn vẫn không hề nói câu gì, khiến cô nằm trong lòng anh càng thêm nôn nóng. Cô từ từ ngẩng đầu nhìn lên.
- Hàn....
- Em muốn đến đó làm gì?
Lúc này Tịnh Kỳ mới có chút tự tin, cô ngồi dậy vội vàng giải thích.
- Em muốn điều tra về thân thế của mình, anh cũng biết Triệu Khải vốn không phải cha ruột của em. Em còn ngờ rằng ông ấy chính là người mà 15 năm trước đã bắt cóc em về Triệu gia, tuy Triệu Khải đối với em không tệ, nhưng mục đích chắn chắn không tốt đẹp gì.
- Em đã thuê người điều tra, nơi mà ông ấy đến để đưa em đi chính là Ma Cao, không phải là tỉnh Cát Lâm như lời ông ấy nói. Mấy ngày trước, người đó còn cung cấp cho em thêm tin tức quan trọng, ngoài người đàn ông họ Chu đã chết, họ còn tìm được địa chỉ của kẻ mà năm đó Triệu Khải đã gặp ở Ma Cao.
- Vậy nên....
Mạc Tư Hàn tựa người vào thành giường, chậm chạp tháo chiếc đồng hồ trên tay, điệu bộ lấp lửng như chờ cô tiếp lời.
- Em muốn tự mình đến đó xác nhận, bọn họ càng muốn che giấu, em lại càng muốn vạch rõ.
- Tốt! Tôi đi cùng em.
- Không được! Tuyệt đối không được.
Tịnh Kỳ vội vàng xua hai tay ngăn cản. Mạc Tư Hàn nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của cô liền chau mày khó chịu.
- Sau khi chúng ta về Thành Đô anh phải quay lại AIM gấp, ở đó bây giờ đang rất cần anh.
- Nói vậy, em không cần tôi?
- Mạc Tư Hàn, lúc này anh còn so đo với em sao? Anh biết là một mình IVy ở AIM là không thể xoay sở nổi, huống hồ dự án đó anh lại đầu tư nhiều tâm huyết như vậy. Anh đã vì em mà ở lại New York suốt một tháng, giờ nếu anh đi cùng, em biết đối mặt với bọn họ thế nào.
- Vậy thì khi trở về, em...
Tịnh Kỳ nhanh nhẹn gật đầu lia lịa "xem ra giải thích rõ ràng vẫn là việc nên làm".
- ...cũng đừng mong rời khỏi Thành Đô.
- Sao???
- Khoan đã! Anh nghe em nói...
- Sau vụ ở quảng trường, tôi không muốn em ra bên ngoài mà không có tôi đi cùng.
- Chính vì chuyện đó, mà anh càng không nên đi cùng em. Anh thử nghỉ xem, nếu như có anh bên cạnh, không phải liền trở thành tâm điểm chú ý hay sao? Với lại em chỉ đến đó xác nhận thông tin, bước tiếp theo thế nào sẽ quay về "nhờ anh" giải quyết.
- Nghe em nói có vẻ mọi chuyện rất thuận lợi?
Tịnh Kỳ khẽ hít thở một hơi dài, đột nhiên miệng nở nụ cười dễ thương hết mức, cô khẽ đưa tay áp vào má anh, cánh môi ngọt ngào thì thầm dẫn dụ.
- Hàn..., chỉ 10 ngày thôi, à không 1 tuần là đủ rồi..., đồng ý nhé....
Bàn tay cô vừa chạm đến, cả cơ thể Mạc Tư Hàn liền phản ứng mạnh mẽ, bản tính nguyên thuỷ nhanh chóng trỗi dậy, khiến hơi thở anh lạc đi vài nhịp.
- Tịnh Kỳ... em có biết mình đang làm gì không?
Không đáp trả, Tịnh Kỳ vẫn gượng ngùng vuốt ve đến vùng cổ của anh, cánh môi mềm mại vẫn qua lại trước ánh mắt đang cố kìm hãm. Mạc Tư Hàn đành miễn cưỡng chấp nhận.
- Được rồi, cho em 3 ngày.
- 6 ngày đi.
- Không được, cùng lắm là 4 ngày.
- Vậy thì 5 ngày, 5 ngày là được, em cũng cần có thời gian phải nghỉ ngơi nữa.
- Nếu...ư....
Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tư Hàn đã túm chặt lấy tay Tịnh Kỳ, xoay người đè cô xuống phía dưới.
- Tôi đã đáp ứng em, em có nên biểu lộ một chút thành ý?
- Cái đó..., hai chuyện này không giống nhau.
- Giao dịch không lợi nhuận, đàm phán tất không thành công.
- Không đượccc...
Tịnh Kỳ hoảng hốt vòng hai tay qua đầu Mạc Tư Hàn, rướn người chủ động hôn lấy môi anh. Vì là lần đầu làm chuyện này nên cô có chút ngượng ngùng, Mạc Tư Hàn lại không hề hé môi hợp tác, khiến động tác hậu đậu của cô trở nên vô cùng khó khăn.
Không thể để mất điểm ngay trong lần đầu, Tịnh Kỳ luôn tay túm lấy mái tóc sau gáy của Mạc Tư Hàn, dùng sức kéo một cái thật mạnh. Mạc Tư Hàn bất ngờ ngửa đầu theo tay cô, miệng "a" lên thành một tiếng. Tịnh Kỳ nhanh nhẹn chiếm trọn lấy môi anh, mạnh bạo cắn một cái cho bỏ tức.
"Sói con này, xem ra phải dạy dỗ em một chút"
Mạc Tư Hàn đưa tay ép lấy thân thể cô vào mình, trong phút chốc quần áo cùng nội y trên người đã bị anh lột đi sạch sẽ.
Mặc dù hệ thống cách âm khá tốt, nhưng bên ngoài phòng ngủ, vẫn còn nghe thấy giọng nói đang van nài, đầy thành khẩn nhận lỗi của Tịnh Kỳ.
...----------------...
Ngày hôm sau, hai người họ đáp chuyến bay sớm rời khỏi New York, lúc về đến Thành Đô thì trời cũng đã tối. Mạc Tư Hàn sau khi đưa Tịnh Kỳ về Mạc gia thì liền đến thẳng AIM.
Khi điều trị ở New York, cô và cha con Mạc lão gia vẫn thường xuyên gọi điện qua lại, nên khi cô trở về, cũng chỉ cùng họ trò chuyện vài ba câu, rồi nhanh chóng đi thu xếp hành lí.
Mạc Tư Hàn ở lại AIM suốt một đêm, hôm sau còn đích thân đưa cô ra sân bay. Vì không an tâm, nên anh còn cẩn thận cử Lâm Tiêu đi cùng. Tuy rằng cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại không dám phản đối, đành gật đầu nghe theo sự sắp xếp của anh.
Cả hai đều không ngờ rằng, chuyến đi lần này khiến họ mãi rất lâu sau mới có thể gặp lại.
Tịnh Kỳ vuốt mái tóc về phía trước, đang định chợp mắt một lát thì tiếng ồn ào của băng ghế sau, khiến cô không còn tâm trạng muốn ngủ.
- Hắn ta là một tên lừa đảo, bọn họ đã câu kết lấy đi cửa hàng của tôi, lấy đi hết tiền của tôi rồi, lúc đầu hắn giới thiệu mình là luật sư công, nào là sẵn sàng giúp đỡ, nào là bảo vệ quyền lợi, tất cả chỉ là chiêu trò mà thôi. Sau khi nhận tiền của bọn chúng, hắn ta đã cao chạy xa bay đến Ma Cao rồi, lần này tôi sẽ quyết theo đến cùng. Tôi không tin luật pháp có thể bao che cho hạng luật sư như hắn.
- Thưa bà, máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng không sử dụng điện thoại, và các thiết bị điện tử khác.
- À... xin lỗi... tôi sẽ tắt ngay...
Sau khi tiếp viên nhắc nhở, cuộc gọi của người phụ nữ bên dưới liền kết thúc trong sự buồn bã, ấm ức.
Tịnh Kỳ nghe rõ cả tiếng lẩm bẩm nghẹn ứ nơi cổ họng. Không nhịn được, cô bèn quay đầu mở lời an ủi. Chỉ có thế, mà người phụ nữ bên dưới chợt oà lên khóc nức nở.
Tịnh Kỳ lúc này mới nhìn kĩ, người phụ nữ mà ban nãy cô kêu là chị thật ra đã ngoài 40 tuổi, nhưng dáng vẻ lại vô cùng trẻ trung, năng động.
Không còn cách nào khác, cô đành bất đắc dĩ tiếp chuyện cùng người đàn bà đó, sau cùng, còn lấy danh nghĩa luật sư của mình ra mà hứa giúp đỡ không công.