Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 64: Hồi Tưởng




15 năm trước, khi mẹ của anh vẫn còn làm việc trong trung tâm nghiên cứu quốc gia. Mạc Tư Hàn vẫn thường xuyên cùng bà đến bán đảo Z - nơi mà các cuộc thí nghiệm vẫn luôn được diễn ra.

Năm đó, họ thực hiện cuộc thí nghiệm ngầm với quy mô lớn, họ đưa về trung tâm 10 đứa trẻ trong số hàng ngàn đứa được chọn lọc. Sau khi trãi qua vô số lần thí nghiệm và loại bỏ, chỉ duy nhất một đứa bé gái được giữ lại.

- Mẹ! Đứa bé trong phòng thí nghiệm đó là thế nào?

- Tiểu Hàn, con có muốn công trình mà con sáng tạo được mọi người biết đến không? Chính phủ đặt rất nhiều kỳ vọng vào thí nghiệm nuôi cấy chip siêu vi này, nếu thành công mọi nỗ lực của chúng ta sẽ được toàn thế giới công nhận.

- Con chưa từng nghĩ là chúng ta có thể thí nghiệm trên người đứa bé đó, liệu nó có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng gì không?

- Con yên tâm, đứa bé đó là vật chủ vô cùng đặc biệt, là đứa trẻ được chọn lọc trong hàng ngàn bộ não thông minh, có sức chứa kinh khủng nhất. Chắc chắn nó sẽ không gặp phải vấn đề gì khó khăn.

- Mẹ! Chúng ta có thể dừng nó lại được không?

- Tiểu Hàn, con đừng ngốc nghếch như vậy. Con không muốn sự sáng tạo và thành quả của mình vĩnh viễn bị vùi lấp chứ? Với lại chính phủ đã phê duyệt, mẹ cam đoan đứa bé đó sẽ không gặp vấn đề gì nguy hiểm đâu.

- Con không quan tâm đến lợi ích của bọn họ, chỉ không muốn đem sinh mệnh của đứa bé đó ra đánh cược mà thôi.

- Tiểu Hàn con đừng ngang bướng, dẫu sao quyền quyết định không phải ở con, con không thể nào ngăn cản được bọn họ đâu.

...----------------...

- Bé con, em có trong đó không?

- Anh là ai?

- Anh gì ơi? Anh đâu rồi?

- Bé con, anh đây!

- Em không thể thấy anh qua ô trống bé xíu này được, anh giúp em ra ngoài có được không?

- Xin lỗi bé con, bây giờ anh chưa thể đưa em ra khỏi đây được, ráng đợi anh nhé!

...****************...

- Bé con, em ổn chứ?

- Bé con, em đâu rồi, trả lời anh đi!

- Anh, em mệt lắm!

- Nào, đưa tay đây cho anh!

- Anh, anh mở cửa cho em có được không? Em muốn được ra ngoài, muốn được nhìn ngắm bầu trời, muốn được xem mọi thứ.

- Bé con, em cố chịu thêm chút nữa, anh sẽ nói mẹ đưa em ra khỏi đây!

...****************...

- Bé con, em đã ăn gì chưa?

- Bé con, em còn ở đó không trả lời anh đi!

- Anh..., em đau lắm!

- Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Nào! Cầm lấy tay anh đi!

- Hôm nay bọn họ tiêm rất nhiều thuốc vào người em, còn nhốt em vào bên trong một cổ máy lớn, em sợ lắm.... anh ơi, huhu... em muốn được về nhà!

- Ngoan, đừng khóc! Bọn họ sắp đưa em về rồi, em sẽ không phải chịu đau đớn nữa đâu.

...****************...

- Bé con, em còn ở đó không?

- Anh! Anh đến muộn hơn hôm qua rồi!

- Anh xin lỗi, mẹ anh cấm không cho anh đến khu vực này, anh đã phải lén trốn đến đây nên không thể ở lại lâu hơn được. Nào, cầm lấy tay anh, anh cho em thứ này!

- ...

- Đâu rồi, bé con tay em đâu?

- Kẹo sao?... em không muốn kẹo, em muốn rời khỏi đây thôi! Anh bảo bọn họ cho em ra ngoài đi, ngày nào họ cũng nhốt em vào trong cỗ máy kia nó khiến đầu em đau lắm...

- Bé con, em đau lắm sao?

- Huhu... em muốn về nhà....em muốn về thôi, anh đưa em về nhà đi!

- Đợi anh, anh sẽ khiến bọn họ dừng ngay thí nghiệm này lại.

...****************...

- Hỏng rồi, bọn chúng đã phát hiện ra vật chủ, có khả năng chúng đã cài nội gián vào bên trong, ta cần mau chóng đưa vật chủ rời khỏi nơi này.

- Không được! Chương trình cấy ghép chưa hoàn thiện, nếu di chuyển vật chủ ra khỏi phòng thí nghiệm có thể sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng, tệ hơn sẽ khiến não bộ của đứa trẻ đó bị tổn thương vĩnh viễn.

- Cẩm Y Vân, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, cô biết rõ bọn họ là những kẻ có thế lực ra sao, nếu để họ giành được vật chủ coi như đại hoạ đã giáng xuống đầu tất cả chúng ta.

- Dù thế nào tôi cũng không thể để đứa trẻ đó gặp nguy hiểm.

- Cẩm Y Vân, nếu cô còn không mau chóng quyết định, để khi chúng tìm đến thì không những đứa trẻ đó mà ngay cả chúng ta cũng sẽ khó bảo toàn tính mạng. Chính phủ vì chuyện này rất quan tâm, tuy đã cho người bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng nếu để bọn chúng tấn công vào đến tận đây thì tuyệt đối không thể công khai phát động chiến tranh ra bên ngoài.

- Ý tôi đã quyết, nếu anh sợ cứ rời đi trước, tôi sẽ ở lại cùng đứa trẻ đó!

- Cẩm Y Vân!

- không xong rồi, mọi người, trung tâm thí nghiệm bị nổ rồi, mau di chuyển tất cả ra bên ngoài, nhanh lên!

- Giáo sư Cẩm, phó giáo sư Tô, có kẻ đặt bom từ bên trong, phòng thí nghiệm lại ở sâu trong lòng đất e rằng sẽ không trụ nổi nữa rồi, mọi người mau chạy đến cầu thang máy ở trung tâm điều khiển, ở đó nguồn điện dữ trữ vẫn còn hoạt động. Tôi sẽ xin viện trợ từ quân đội chính phủ, mau lên!

- Tiểu Hàn! Tiểu Hàn đâu rồi? Tôi phải đi tìm thằng bé.

...****************...

- Bé con, em đâu rồi? có sao không?

- Mau cầm lấy tay anh!

- Anh, tay em bị chảy máu rồi, cả chân nữa, đầu em cũng rất đau...Anh,... em sợ lắm! Có phải em sắp chết phải không anh?

- Không sao đâu! Có anh ở đây, anh sẽ đưa em ra khỏi nơi này.

- Em sợ lắm,... anh ơi, nơi này sắp sụp đổ rồi phải không?

- Em đừng sợ bé con, anh tuyệt đối không để em gặp nguy hiểm đâu!

- Đợi anh! Anh sẽ tìm người tới giúp!

- Không! Đừng buông tay em ra, anh ơiiii...., anh ơi... tay em ở đây, cầm lấy tay em đi! Đừng buông tay em mà!

- Anh ơiiii....huhu...

- Đồ rối trá! Lần nào cũng bảo sẽ đưa em đi cùng, nhưng sau đó đều là bỏ em ở lại cùng bọn họ, em không tin anh nữa, vĩnh viễn không tin anh nữa...huhu..

...****************...