Ác Nữ Tôi Yêu Em

Chương 20: Dám Cắn Tôi ! Cô Là Chó Hả




- Tư Hàn sao anh mềm mại thế này,... lại còn thơm nữa... Ưhm... dễ chịu quá!

- Ngực anh mềm quá, thích quá!

- Chổ đó đâu rồi?

Tịnh Kỳ vùi đầu vào gối, ôm trọn tấm chăn vào lòng, bàn tay không ngừng sờ soạng.

- Chổ đó... sao cũng mềm thế này!

- Không được, sao nó lại mềm thế này!

- Anh không lên được hả?

PHỤTTTTT.......

Mạc Tư Hàn nghe xong, cafe chưa kịp xuống đến họng liền phun hết ra bên ngoài, bộ mặt còn đen hơn thứ nước trong ly.

- Không thể nào!... đây không phải là sự thật!

Tịnh Kỳ vẫn mê man nói sảng, vẻ mặt biểu hiện như vừa nhìn thấy sự thật kinh hoàng, bổng cô giật mình choàng tỉnh giấc.

- KHÔNGGGGG......

- Triệu Tịnh Kỳ...

- Cô vừa gặp ác mộng rất đáng sợ sao?

Tư Hàn đã đứng ngay bên cạnh, dùng gương mặt đầy sát khí lạnh lẽo nhìn vào cô. Tịnh Kỳ phút chốc giật mình, vội vàng đưa tay lên miệng hốt hoảng suy nghĩ.

- Anh ấy nghe hết rồi sao, Tịnh Kỳ ơi là Tịnh Kỳ mày ham muốn đến bộc phát tâm bệnh rồi, xấu hổ chết mất.

Cô cười như cố tình lãng tránh.

- Không sao, loại ác mộng này về sau em không mơ nữa.

Thật không hiểu nỗi, não của cô ta cấu tạo như thế nào mà ngay đến cả tư tưởng cũng lệch lạc như vậy. Tại sao có thể nói ra loại chuyện đó mà không chút xấu hổ.

Tư Hàn nhìn cô thầm nghĩ, rồi lắc đầu bất lực quay lưng đi.

- Tối qua, tại sao...

Nghe thấy Cô hỏi, anh liền dừng chân lại. Bất giác nhớ về chuyện tối qua, trong đầu anh hiện lên một loạt câu hỏi dành cho bản thân mình.

- Không lẽ, cô ấy đang muốn hỏi tại sao lại bỏ đi mà không cứu cô ấy ư?

- Phải trả lời thế nào đây? Liệu cô ta có vì chuyện đó mà tâm lí chịu sự đả kích không?

- Mình có vẻ đã hơi tàn nhẫn, có nên xin lỗi cô ta không?

Tư Hàn nội tâm lần đầu mâu thuẫn như thế này, chưa biết mở lời như thế nào thì cô đã tiếp tục lên tiếng.

- Tại sao, anh không cởi váy em ra?

Cô cúi xuống, nhìn thấy đồ tối qua vẫn còn nguyên trên người liền không chút xấu hổ mà hỏi.

- TRIỆU TỊNH KỲ! CÔ CÚT NGAY CHO TÔI!

Sáng sớm, dinh thự yên bình mọi ngày bổng diễn ra cảnh tượng ồn ào vô cùng ám muội, một nam một nữ ra sức vật lộn với nhau ở trên giường.

Nữ tóc tai rũ rượi ra sức bám trụ vào thành giường.

- ÁAAAA! Tư Hàn, đau quá... không được.

Chổ đó không được!

Nam túm tóc kéo ngược ra sau.

- Cô có im đi không, còn dám la sao?

- Không được, không được, em không muốnnnn....

Nữ ngoan cố quay lại cắn vào tay người nam.

- Á!.... cô là chó sao, buông ra!

Nam túm chân nữ lôi xuống giường.

- Chết Tiệt! Tư Hàn, anh lôi rách váy em rồi!

Nữ buông tay kéo lại váy, nam nhân cơ hội trùm chăn phủ kín người, vác cô ném ra ngoài hành lang.

- Đồ khốn! Anh không được làm thế, Tư Hàn anh là đồ xấu xa!

- Anh là đồ độc ác!

- Anh là đồ bất lực!

- AAAAAAAAAA...

Ngoài khuôn viên Mạc Tư Đồ và Tư Nguyệt tiếp tục ăn bánh thưởng trà một cách vui vẻ.

---------

AIM - Tổng công ty sản xuất phần mềm và nghiên cứu AI

Vừa thấy Tư Hàn bước từ thang máy VIP ra, Tô Cẩm Tuyết thư kí chính của anh nhanh chân tiến về phía trước mở cửa phòng làm việc.

- Hàn Tổng, hôm qua em không liên lạc được cho ngài, dự án phòng thí nghiệm tối tân đã chọn được ngày mở thầu. Em đã gửi mail kèm văn bản cụ thể mời ngài xem qua.

- Không cần đâu, tôi kí xong cô cứ theo lịch trình mà tiến hành.

Chờ Tư Hàn bước vào phòng, Tô Cẩm Tuyết đặt hồ sơ ngay ngắn trước mặt anh rồi lui ra đứng bên cạnh, sau đó ấn nút báo phục vụ mang cafe lên, động tác chuyên nghiệp không chút dư thừa.

- Hàn Tổng cuối tuần sau có tiệc tại Hotel King chào mừng tập đoàn thương mại của David lần đầu bước vào thị trường ở Kinh Đô. Đối tác họ nhắm tới chính là AIM, đặc biệt là dự án lần này của chúng ta. Khi vừa nghe thấy tên AIM đứng đầu danh sách mời, đã có rất nhiều nhân vật lớn tham gia, bao gồm các công ty đang cạnh tranh dự thầu cũng có mặt.

Tô Cẩm Tuyết nói liền một mạnh ngữ khí không quá nhanh cũng không quá chậm, phong thái từ tốn đem ly cafe đặt cạnh máy tính của Mạc Tư Hàn.

- Ừm! Cô chuẩn bị chút quà mừng rồi chọn thêm vài bộ lễ phục, cần gì cứ trực tiếp dùng thẻ của tôi.

Mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, Tư Hàn một tay di chuyển chuột, tay còn lại nâng ly cafe vừa được mang lên.

Tô Cẩm Tuyết khẽ cười tỏ ra rất hài lòng, tự bản thân thấy ngoài cô ra còn ai xứng để sánh đôi cùng Hàn Tổng chứ, bao năm qua phải khó khăn lắm mới được anh tín nhiệm, nói sắc cô có sắc, nói học thức cô có học thức, luận về gia thế cũng coi là tiểu thư nhà giàu, quan trọng hơn cả là tình cảm sâu đậm cô dành cho Mạc Tư Hàn. Chỉ mong đến ngày được sánh bước bên anh không chỉ với chức phận một cô thư kí mà còn với tư cách là vị phu nhân của Hàn Tổng.

Như phát hiện ra điều gì đó bổng Tô Cẩm Tuyết kêu lên.

- Hàn Tổng! Tay ngài sao lại bị thương rồi?

- Hửm???

- À! Không sao, sáng nay sơ ý bị chó cắn phải thôi!

- Sao lại bất cẩn như thế, để em xử lí giúp ngài!

Tô Cẩm Tuyết bên cạnh có vẻ sốt sắng nhưng lại không dám đụng chạm vào người Tư Hàn.

- Không cần đâu, cô cứ đi làm việc trước đi.

Tư Hàn tiếp tục nâng ly cafe lên ngỏ ý muốn cô ra ngoài.

- Vâng! Vậy em xin phép.

Tô Cẩm Tuyết miễn cưỡng rời đi trong sự tiếc nuối.

Tư Hàn đưa ly cafe lên miệng chợt nghĩ đến chuyện sáng nay liền vội vàng đặt xuống thôi không uống nữa. Lúc này, vừa vặn trông thấy dấu răng của cô trên cánh tay bèn nhíu mày cau có.

- Triệu Tịnh Kỳ, đây là cách cô yêu sao?