Nhiễm Phi Nhiễm đến Thành Khải Vân đã được hơn 2 tháng. Mấy ngày này nàng bị phụ thân giấu kỹ ở trong phòng, một bước cũng không cho ra. Nàng muốn đến thao trường cùng phụ thân và các binh sĩ luyện võ. Kiếp trước võ công nàng cùng lắm cũng chỉ mức tầm trung. Khi cần đến chuyện quan trọng, nàng lại cảm thấy mình cực kỳ vô dụng. Cho nên đời này trước hết nàng phải tu luyện lên tầng cao nhất của Nhiễm gia bí tịch mới được.
Nói thì là nói vậy, nhưng mà với cái thân thể bé xíu này của nàng mây giờ, cả người to không bằng nắm thóc thì quả thật rất khó a.
Nàng tranh thủ hôm nay Hồng Đình bận bịu nấu món mới đã lén cải nam trang, dịch dung trốn ra ngoài. Trước tiên phải đi hỏi thăm tung tích của Phương Triển Nam đã, còn sau đó dĩ nhiên là đến thao trường nhìn lén một chút. Nếu được nàng sẽ ghi danh tòng quân. Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, xem phụ thân còn dám đuổi nàng đi?
Nàng đang suy nghĩ miên man, dùng thiết phiến che nửa gương mặt đang cười nham nhở của mình dạo bước trên phố. Bỗng nhiên nghe thấy từ xa có náo nhiệt. Nàng trời sinh thích náo nhiệt, liền nhấn gót chạy đến xem.
Quả nhiên phía trước có đánh nhau. Mà còn là một đám người hùa nhau ăn hiếp một người.
Dân chúng trên phố nhìn thấy đám người bịt mặt đánh nhau đã chạy tán loạn. Cả khu chợ gà bay chó sủa chẳng mấy chốc vắng lặng như tờ. Chỉ còn lại đám hắc y nhân đang vây quanh một nam nhân đội nón trùm đầu và nàng đang đứng nấp ở sau một quầy bán ô giấy dầu âm thầm quan sát.
Trời ạ, hình như là giang hồ thanh toán lẫn nhau. Nàng lại nghĩ đến viễn cảnh bị liên lụy nên âm thầm lùi từng bước từng bước định tẩu thoát trước.
Ai dè vừa lùi một tí đã đụng phải một bé gái.
- Oa Oa Oa!
Thôi xong! Tiếng khóc chấn kinh một vùng. Tiểu muội muội à, sớm không khóc, muộn không khóc, bây giờ khóc. Muội là muốn hại ta đúng không? Kiếp trước ta nợ tình muội đúng không?
- Đồng bọn! Giết!
Hắc y nhân duy nhất trong đám người có đeo một cái ngọc bội đặt biệt lên tiếng. Có vẻ tên đó là thủ lĩnh.
Nàng muốn gào khóc lên, nhưng đã quá muộn! Đã có 3 hắc y nhân xông về phía nàng.
Nhiễm Phi Nhiễm nhanh chong xốc đứa bé lên, thi triển khinh công chạy đi. Không ngờ vừa mới đó trước mặt đã bị thêm ba tên chặn lại. Vừa trước vừa sau tiến thoái lưỡng nan, Nhiễm Phi Nhiễm đành miễn cưỡng chống đỡ bằng thiết phiến.
Đám hắc y nhân nhận ra Nhiễm Phi Nhiễm dùng thiết phiền càng mạnh tay hơn. Cuối cùng vì một tay phải bảo vệ đứa bé, chỉ còn một tay đỡ chiêu, Nhiễm Phi Nhiễm càng đánh càng bị dồn về phía sau.
Mới qua có khoảng mười phút, Nhiễm Phi Nhiễm và hắc y nhân lúc nãy bị bao vây đã tình thương mến thương được bọn hắc y nhân kia bao chung một chỗ.
Cái này gọi là tự làm tự chịu đi!
Nhiễm Phi Nhiễm nhìn qua hắc y nhân mang mũ trùm đầu. Thấy trên người hắn có vài vết thương, hơn nữa hơi thở bắt đầu hỗn loạn, có lẽ cầm cự không nỗi nữa....
- Bảo vệ đứa trẻ! Cho ta mượn kiếm!
Nói là lấy luôn không cần hắn trả lời, nàng giật lấy thanh kiếm trên tay hắn. Bây giờ kiếm đã có, tay cũng không phải ôm một cục thịt nặng trịch. Nhiễm Phi Nhiễm tả đột hữu xông, qua mấy chiêu đã giải quyết xong đám hắc y nhân kia.
- Hộc hộc!
Nàng chống kiếm trên mặt đất thở lấy hơi, Dù gì thì bây giờ nàng mới có mười ba tuổi a. Một mình nàng chống đỡ với mười mấy đại hán võ công cao cường không phải là chuyện dễ dàng gì. Nàng chỉ có thể dùng ác chiêu khiến cho bọn họ không thể truy sát tiếp mà thôi. Đối với chuyện giết người, nàng thật có chút sợ hãi.
Lết thân xác nặng trịch về phía kia, nàng thấy hắc y nhân mang mũ trùm đầu đã khụy xuống. Tay vẫn giữ lấy đứa trẻ, nhưng có lẽ không cầm cự được bao lâu. Bảo hắn bảo vệ đứa trẻ chứ đâu có bảo hắn để đứa trẻ bảo vệ đâu. Nhìn đi, tiểu cô nương người ta tuy là khóc nhè nhưng đang dang tay ra bảo vệ hắn kìa.
- Đa tạ! Công tử! - hắn yếu ớt nói
- Không cần khách sao! Tại ta xui xẻo thôi! - nàng vừa nói vừa ngửa mặt lên trời cười, học bộ dáng của phụ thân lúc làm việc nghĩa.
Sau đó dựa vào trí nhớ men theo con đường lúc nãy nàng tới đỡ hắn vào một quán trọ nhỏ khuất người, tìm cho hắn một gian phòng.
- Tiểu muội muội! Đợi ta một lát sẽ đưa muội về nhà nhé!
Cô bé tròn vo gật gật đầu, trong mắt vẫn còn tí lo sợ ôm lấy vạt áo nàng. Chậc, còn bé như vậy mà nhìn thấy màng máu tanh vừa rồi vẫn không sợ hãi. Tiểu muội muội, sau này em nhất định làm nên chuyện!
Nhiễm Phi Nhiễm ngồi trò chuyện với cô bé tròn vo một lúc, đợi đại phu mà nàng nhờ tiểu nhị gọi tới băng bó cho hắc y nhân kia xong thì đưa thêm cho bọn hắn chút tiền bốc thuốc. Xong xuôi tất cả nàng mới bước qua tấm bình phong, định chào hắn một tiếng.
- Ta phải đưa tiểu muội muội này về! Ta chỉ giúp ngươi được nhiêu đó! Chuyện giang hồ các ngươi, ta không muốn mình can dự quá sâu!
Nàng vừa phe phẩy cái thiết phiến vừa nói. Tuy nói lơ đãng như vậy chứ nàng thật ra sợ bị đám người kia truy sát dữ lắm. Một lần chết rồi, lần này phải trân trọng cái mạng nhỏ chứ!
- Công tử! Đa tạ...
- Đã nói không cần đa lễ!
- Chẳng hay công tử cao danh quý tánh là gì?
Cao danh quý tách hở, thì nàng chính là Nhiễm Phi Nhiễm, Nhiễm tam tiểu thư, con gái cục vàng cục ngọc của Nhiễm nguyên soái Nhiễm Phi Bình...
- Gọi ta An Dương công tử là được rồi!
Nàng đứng dậy xoay gót.
- Công tử! Xin nhận lấy tín vật này của tại hạ.... mai sau nếu có duyên gặp lại...
- Không cần đâu!
- Xin công tử nhận cho, ta...
Nàng quay trở lại, nhẹ nhàng cầm lấy miếng ngọc được gói cẩn thận trong chiếc khăn đã nhuốm máu. Nàng sợ nàng không nhận thì hắc y nhân này sẽ ái náy. Người trong giang hồ đều vậy, không muốn nợ ân tình của ai.
Lúc nàng mở cái khăn ra nhìn thấy miếng ngọc.
Toàn thân nàng cứng đờ.
Miếng ngọc màu mỡ dê bóng loán, là ngọc tốt. Tuy có dính tí máu nhưng nhìn như vậy lại càng thêm đẹp yêu mị.
Miếng ngọc điêu khắc tinh xảo. Phía trên hai chữ "YẾN LẠC" uốn lượn.
Con mẹ nó! Nàng muốn chửi đổng!
Con mẹ nó! Nàng muốn đập bể miếng ngọc này!
Nàng muốn chọc đui mắt mình.
- An Dương công tử?
Nàng theo phản xạ nhớ tới An Dương hiện là tên của mình bây giờ nên ngước lên. Hắc y nhân đã tháo mũ trùm đầu xuống.
Nam nhân nàng không muốn gặp nhất kiếp này đang mở to đôi mắt màu nâu yêu mị đó nhìn nàng. Đôi mắt khiến cho nàng một kiếp trầm luân.
Yến Lạc Tịch Đàm!
Nàng xoay người đi. Bằng một cái sức mạnh khủng khiếp nào đó, nàng đã thoát khỏi được cảnh trầm luân trong ánh mắt đó lần nữa mà xoay người rời đi.
Tất cả đều không đúng. Đúng là nàng kiếp trước nàng từng cứu hắn một lần nữa. Nhưng đó là chuyện của mấy năm nữa, lúc đó thân phận của nàng là Quỷ Nương Tử. Bây giờ nàng là An Dương công tử mà...
Ôm một mối khó hiểu đó, Nhiễm Phi Nhiễm lao đi như một cơn gió, không quên mang theo cục thịt nặng trịch đang ngồi đợi nàng.
Để lại Yến Lạc Tịch Đàm với vô vàng câu hỏi.
"An Dương vốn không phải họ, người này chỉ để lại một cái tên... Kiếp này ta quyết định đến biên cương tìm gặp Tuyết Cơ trước, không ngờ lại gặp phải nhiều cừu nhân như vậy. An Dương là một người chưa từng xuất hiện ở trong kiếp trước của ta. Người này tuổi nhỏ võ công lại tốt như vậy... lại hiểu chuyện... Thật muốn gặp lại!"
17.04.2018
Phong Điệp Y