Ác Nữ Quay Về

Chương 18: Chó đi cắn chó




Một buổi vấn an tốt đẹp, bởi quyết định này của Lão phu nhân lập tức trở nên lúng túng khó chịu, đương nhiên Lão phu nhân biết tính toán trong lòng mọi người, vì vậy trực tiếp phất tay, giải tán đại hội vấn an.

Lăng Nhược Hi là người cuối cùng rời khỏi phòng của lão phu nhân, nhưng thật không ngờ rằng Nhị phu nhân thế mà chờ ở cửa, Lăng Nhược Hi cười lạnh, nhẹ nhàng bước về trước: "Nhị bá mẫu, ngài đang chờ Nhược Hi à?"

Nhị phu nhân thấy Lăng Nhược Hi thì vội vàng nở nụ cười như mẹ hiền, trực tiếp tiến lên thân thiết kéo tay Lăng Nhược Hi, dịu dàng nói: "Một năm không gặp, Nhược Hi ngược lại trở nên xa lạ với Nhị bá mẫu rồi, bây giờ mới về phủ, không bằng đến phòng của ta đi, uống chút trà, ăn chút điểm tâm nhé?"

Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ nhiệt tình của Nhị phu nhân thì cảm thấy hơi buồn cười, nhẹ nhàng cười, sau đó cùng Nhị phu nhân đến sân nhỏ của ả.

Lăng gia tổng cộng chia làm ba phòng, lúc trước, tổ tiên Lăng gia làm quan trong triều, nhưng hiện tại trừ phụ thân của Lăng Nhược Hi ra, tam phòng của Lăng gia còn có chút thực quyền trong quân đội, hai phòng còn lại, chẳng qua là dựa vào công lao lúc trước của Lão tổ tông, giữ một chức quan nhàn tản trong triều, ăn ngồi chờ chết.

Vì vậy nghiêm túc mà nói, thật ra cả Lăng gia đều dựa vào vinh quang của tam phòng, nhưng cũng bởi Lão phu nhân căn bản không phải là mẹ ruột của lão gia tam phòng, cho nên, cho dù vinh hiển một phương vẫn không được đối xử ngang hàng, thí dụ như Lăng Nhược Hi, chính là đối tượng bị bọn họ tùy ý chà đạp.

Nhìn mấy vật trang trí vô giá trong phòng Nhị phu nhân, trong lòng Lăng Nhược Hi vô cùng phẫn nộ, phụ thân của mình còn ở tiền tuyến tắm máu chiến đấu anh dũng, cống hiến quên mình đổi lấy vinh quang, lại bị đám người ngồi không mà hưởng này tiêu xài như vậy.

Nghĩ tới khoảng thời gian mình sống gian khổ, Lăng Nhược Hi đã cảm thấy ai ai trong Lăng phủ này cũng bụng dạ độc ác!

Nhị phu nhân căn bản không biết Lăng Nhược Hi nghĩ gì, chỉ cảm thấy sáng nay lúc ở trong phòng Lão phu nhân, Lăng Nhược Hi cố ý nói những lời kia, nàng đang cố tình chia quyền lợi của Đại phu nhân.

Tiểu nha hoàn mang tới bánh quế mà Lăng Nhược Hi thích nhất, còn có một hũ Đại Hồng Bào thượng hạng, Nhị phu nhân nhiệt tình nhìn Lăng Nhược Hi, ánh mắt đó như thể đang nhìn con gái ruột của mình: "Ta nói này Nhược Hi, đây là bánh quế lúc trước con thích ăn nhất, ta đặc biệt kêu phòng bếp làm, con nếm thử xem mùi vị còn giống không?"

Mắt Lăng Nhược Hi rất tinh, liếc qua đã nhìn ra đây là tay nghề của cửa hiệu nổi tiếng ở kinh thành - Phượng Đỉnh Thành, còn nhớ kiếp trước Bắc Đường Cẩn chỉ thuận miệng nói thích một câu, nàng liền ngu ngốc chạy tới Phương Đỉnh Thành người ta, dốc lòng học tập rất lâu, chỉ nghĩ sau này có thể làm cho hắn ta ăn bất kỳ lúc nào.

Nhị phu nhân nói đặc biệt làm cho nàng, rõ ràng là trợn mắt nói dối, ả cho rằng cùng lắm Lăng Nhược Hi chỉ là một con nhóc quê mùa ở nông thôn, không biết được những thứ này, nhưng thật không ngờ rằng từ lâu Lăng Nhược Hi đã không còn là Lăng Nhược Hi trước kia nữa!

Không định ăn miếng nào, ngược lại Lăng Nhược Hi uống ngụm trà, sau đó cười khẽ nhìn Nhị phu nhân, dịu dàng nói: "Nhị bá mẫu muốn gì cứ nói thẳng là được, Nhược Hi còn phải đi xem thử nha hoàn bị đánh gần chết của mình đấy!"

"Nha hoàn gì? Sao lại bị đánh gần chết vậy?" Nhị phu nhân thoáng cái đã bắt được trọng điểm trong lời nói của Lăng Nhược Hi.

Nói đến đây, đột nhiên Lăng Nhược Hi đỏ cả vành mắt, sau đó nghẹn ngào kể: "Con cũng không biết là ai làm nữa, hôm qua Đại bá mẫu kêu Thu Cúc đi lấy quần áo giúp con, nhưng thật không ngờ thoáng cái đã xảy ra chuyện của Liên Nhi, sau đó mọi người loạn thành một nùi, đợi đến khi con về phòng mình thì Thu Cúc đã thương tích đầy người, hấp hối rồi!"

Chuyện của Liên Nhi, tuy rằng Lão phu nhân tức giận, nhưng dù sao cũng liên quan đến mặt mũi nên không truyền ra ngoài, người hầu biết rõ chuyện này cũng đã bị đuổi ra khỏi phủ rồi, vì vậy mặc dù Nhị phu nhân biết Liên Nhi đã chết nhưng lại không biết cuối cùng trong đó đã xảy ra chuyện gì.

"Nhược Hi, Liên Nhi sao vậy? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra, sao lại thần bí thế?"

Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ vội vàng của Nhị phủ nhân chỉ thấy buồn cười một trận, nhưng trên mặt lại ra vẻ khó xử: "Nhị bá mẫu, thật sự không phải Nhược Hi không muốn nói, nhưng Nhược Hi không thể nói! Liên quan đến mặt mũi của Lăng phủ chúng ta, con không thể tùy tiện nói ra!"

Nghe thấy Lăng Nhược Hi nói vậy, Nhị phu nhân lập tức hiểu đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vì vậy âm thầm ghi nhớ, sau đó thản nhiên bảo: "Nha hoàn của con đã bị thương, vậy để ta mời một đại phu giỏi giúp con nhé? Dù sao thời đại này, bên cạnh có thể có một người tri kỷ cũng không dễ dàng!"

Chuyện Lăng Nhược Hi muốn nói, muốn cho Nhị phu nhân biết cũng đã nói xong, vì vậy nàng tìm cớ rời khỏi sân nhỏ của Nhị phu nhân.

Mai Hương đi theo phía sau, Lăng Nhược Hi chậm rãi bước phía trước, đứng trong hành lang nhìn về hướng sân nhỏ của Đại phu nhân, cười nhạt: "Mai Hương à, em nói xem, bây giờ Đại bá mẫu đang làm gì?"

Mai Hương đi theo Lăng Nhược Hi cả buổi sáng, mắt thấy ai ở đây cũng xem thường Lăng Nhược Hi, không vì điều gì khác, chỉ là cảm thấy không đáng, vì vậy lúc này tâm trạng cũng không tốt lắm: "Nô tỳ không biết."

Nghe ra mất mát trong lời nói của Mai Hương, Lăng Nhược Hi quay đầu, phát hiện mắt Mai Hương thế mà đã đỏ hồng, lập tức cảm thấy hơi buồn cười: "Đồ ngốc, em buồn cái gì?"

"Tiểu thư à, mấy người này đúng là vong ân phụ nghĩa! Nếu không có lão gia, sao bọn họ có thể nở mày nở mặt như vậy! Nhưng tại sao ngay cả một mảnh đất cắm dùi cũng không cho tiểu thư chứ?"

Kiếp trước, thật ra Lăng Nhược Hi cũng từng thắc mắc như vậy, mãi đến khi chết cũng không thể hiểu nổi, tại sao nàng toàn tâm toàn ý, tận tâm tận lực, bỏ ra tất cả vẫn chết không yên lành.

Thế nhưng hiện tại, Lăng Nhược Hi đã hiểu, có vài kẻ trời sinh đã lòng lang dạ sói, vì vậy căn bản không thể giảng đạo lý tình cảm gì với bọn họ, nếu muốn đạt được thứ mình muốn, nhất định phải khiến bọn họ trả giá thật đắt cho những gì họ đã làm!

"Mai Hương! Tính người vốn ác, không phải ai cũng biết lấy ân báo ân, cho nên, em đừng lãng phí thời gian vào những chuyện này, hiểu chưa?"

Mai Hương nghiêng đầu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lăng Nhược Hi, trong lòng cảm giác đau lòng khó tả, tiến lên nhẹ nhàng ôm vai Lăng Nhược Hi, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư vốn đang trong tuổi không buồn không lo, đáng tiếc phu nhân mất sớm, tiểu thư buộc phải quan tâm mọi chuyện, thật sự làm khổ tiểu thư quá!"

Lăng Nhược Hi không cho là vậy, tất cả ngây thơ của nàng đã gần như mất hết vào kiếp trước rồi, Lăng Nhược Hi của hiện tại không còn ngây thơ của cô gái nhỏ nữa, thứ có, chính là oán hận ngập tràn! Đồng thời là quyết tâm muốn kéo những kẻ ma quỷ kia chết chung!

Giờ này khắc này, không biết Đại phu nhân đã đập nát bao nhiêu bình hoa, thở hồng hộc ngồi xuống ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ả Chung Tử Vân này! Thường ngày còn tưởng rằng ả là người an phận, thật không ngờ bây giờ lại dám đối chọi với ta!"