Ác Nữ Quay Về

Chương 115: Mơ mơ hồ Hồ




Cảm nhận được sát ý trong ánh mắt của Thục Phi, Lăng Nhược Hi cảm thấy không giải thích được, ánh mắt vừa nhìn qua Bắc Đường Cẩn liền biết, ngay lập tức cảm thấy một trận khó nói, xem ra mình và Bắc Đường Cẩn trời sinh là kẻ thù của nhau, đời trước hại mình chết cũng không yên chưa tính, đời này lại đem mình đưa lên đến đầu ngọn lửa, nhất định đòi mạng cho được sao!

Tự nhiên Bắc Đường Ngôn cũng phát hiện ra ánh mắt của Bắc Đường Cẩn, trong lòng không vui, nhưng cũng hùa theo nói: "Lệ phi nương nương nói đúng, tiếng đàn lần trước của Tam tiểu thư thật sự khiến người ta nhớ mãi!"

Lăng Nhược Hi nghe tới đây, nàng vừa mới nuốt miếng cam ngọt thiếu chút nữa đều phun ra ngoài, âm thầm liếc Bắc Đường Ngôn, người này sợ mình chết chưa đủ nhiều ư?

Trơ mắt nhìn danh tiếng của mình lại bị Lăng Nhược Hi đoạt đi, Lăng Thanh Ngọc chỉ cảm thấy lòng ngực đầy giận dữ, nhất là dáng vẻ mắt đi mày lại của Bắc Đường Ngôn và Lăng Nhược Hi, nàng ta càng cảm thấy ngực mình như chứa một ngọn lửa, nóng cháy vô cùng khó chịu.

"Ồ? An Vương gia cũng biết?"

Cái này thì Lệ phi cũng không nghĩ ra, nhướng nhướng mày, giống như có chuyện suy nghĩ nhìn qua hai người, trong mắt đều là ý tứ mập mờ, chỉ cần không phải người mù thì có thể nhìn ra được.

"Mới vừa rồi trên dưới kinh thành đều truyền chuyện Vương gia là anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại Vương gia cũng ca ngợi về Tam tiểu thư, không lẽ hai vị đã sớm thấu hiểu lòng nhau rồi?"

Triệu Thiên Nhất cười khẽ, giống như đùa giỡn bình thường thế nhưng lời này nếu bị người có tâm tư khác nghe được sợ là sẽ rơi đầu!

Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi người ở đây đều là người có tâm tư khác cho nên rất nhanh đã có người đứng dậy: "Triệu công tử không nên nói bậy như vậy, chúng ta đều là tú nữ Hoàng thượng chỉ định, đây là tục lệ của tổ tiên, nhưng bình thường nếu đã trải qua chọn lựa thành tú nữ thì không thể tự mình kết hôn, Triệu công tử nói vậy, chẳng phải nói Tam tiểu thư không tự kiềm chế à?"

Lăng Nhược Hi híp mắt nhìn qua, nhìn cô nương bất chợt nhảy ra này một hồi thì nụ cười nhạt dần, đây là con gái nhỏ của Trung Dũng Hầu Kiều Tư Nặc, là người vô tâm, càng nói càng không che được miệng, chỉ là vị Trung Dũng Hầu này là bạn bè với nhà mẹ đẻ của Thục phi, tất nhiên là ở khắp nơi nói giúp cho Thục Phi!

Như giờ thì hay rồi, Lăng Nhược Hi muốn ngồi yên ăn cam ngọt cũng không được nữa rồi, hơi luyến tiếc quả cam ngọt còn đang dang dở, đứng dậy thi lễ với Thục Phi một cái, nhẹ giọng nói: "Nương nương minh xét, thần nữ không dám, thần nữ và Vương gia thật ra không có làm chuyện bậy bạ gì, còn một màn vừa rồi chỉ là một tình huống trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!"

Tất nhiên Kiều Tư Nặc không bỏ qua cho Lăng Nhược Hi, với cái trí tuệ có hạn của nàng ta, cảm thấy mỗi người ở đây đều là kẻ địch của mình cho nên nhất định phải giải quyết sớm, quét sạch từng người một.

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ không có đầu óc kia của Kiều Tư Nặc thì thấy tức một hồi, Thục phi rất nhanh cẩn thận nhìn qua vẻ mặt không biết làm sao của Lăng Nhược Hi, lại cười như không cười nhìn Bắc Đường Ngôn, nhàn nhạt nói: "An Vương, chuyện này người thấy thế nào?"

Bắc Đường Ngôn nở nụ cười nhạt, gương mặt bình tĩnh, ngồi ở chỗ kia tùy tiện nói: "Bản vương thì thấy thế nào chứ? Đương nhiên là ngồi đây nhìn thôi! Một người vô duyên vô cớ tự định thê tử cả đời, vẫn là có chút không mấy quen thuộc!"

Vừa nói vừa đứng dậy, thuận tay hái xuống một đóa hoa mẫu đơn đeo lên cổ Kiều Tư Nặc, vừa cười vừa nói: "Hôm nay Kiều tiểu thư thật đúng là đáng yêu hơn cả hoa!"

Kiều Tư Nặc dù sao cũng là một cô nương biết chuyện yêu đương, tuy một lòng muốn tiến cung để nổi bật hơn thế nhưng tuổi tác Hoàng đế không nhỏ nên không chút vui thích, ngược lại người trước mặt này là nhân vật không thể thiếu khuyết trong lúc những bằng hữu thân thiết của nàng ta nói chuyện với nhau.

Lặng lẽ đỏ mặt, tự tay nhận lấy rồi còn giả vờ cúi người thi lễ với Bắc Đường Ngôn: "Thần nữ tạ ơn Vương gia khen ngợi."

Bắc Đường Ngôn nhàn nhạt cười, sau đó đem tất cả hoa mẫu đơn trong Ngự hoa viên hái xuống rồi đưa cho mỗi tiểu thư khuê các ở đây một đóa, đồng thời còn nói mỗi câu mỗi từ ca ngợi mỗi người, tất cả đều không giống nhau.

Cái gì mà mềm mại hơn hoa, xinh đẹp hơn hoa, cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, cần cái gì có cái đó, đủ loại, trong khoảng thời gian ngắn làm cho toàn bộ Ngự hoa viên đều biến thành màu hồng, dĩ nhiên mỗi tiểu thư khuê các từng người đều đỏ mặt, len lén nhìn tên Bắc Đường Ngôn anh tuấn kiệt xuất.

Thấy hoa trong tay đã tặng được kha khá rồi, Bắc Đường Ngôn mới đi tới trước mặt Thục phi, gương mặt bỡn cợt cười hì hì nói: "Lời này, đã có thể thể hiện được chân tâm của Bổn vương, xem ra các vị tiểu thư ngồi đây đều thích tấm lòng của Bổn vương rồi! Nương nương, không biết điều này có phải là tự định chuyện suốt đời không?"

Từ lúc Bắc Đường Ngôn hái xuống đóa hoa đầu tiên, sắc mặt của Thục phi đã bắt đầu cứng lại, mỗi một chậu hoa mẫu đơn ở nơi này đều tự tay bà ta chăm sóc ra, đều là các loại giống quý giá, thế mà bị Bắc Đường Ngôn dùng thủ đoạn ác độc thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ hắn còn tự mình trắng trợn vả lên mặt mình, còn mình thì lại không được nóng giận, cái này đúng là nửa vời hận chết ngươi đi!

"Quả nhiên An Vương là người phóng khoáng không chịu gò bó, tác phong làm việc thật đúng là chúng ta theo không kịp!" Sắc mặt Triệu Thiên Nhất càng xấu, từ trong kẽ răng nói ra một câu như vậy.

"Có thể thống lĩnh mười vạn đại quân, tất nhiên không giống!" Bắc Đường Kỳ không để ý gì uống một chén rượu, nhàn nhạt mở miệng nói.

Một câu nói, trực tiếp khiến cho Triệu Thiên Nhất cứng miệng không trả lời được, chỉ có thể yên lặng quay về chỗ ngồi, Lệ phi thấy thế vội vàng cười đáp: "Phải trái chẳng qua chỉ là một câu nói đùa thôi, An Vương làm sao thế?"

"Nương nương nói vậy, nếu phải trái chẳng qua chỉ là một câu nói chơi thì ta có thể làm được gì chứ chứ?" Bắc Đường Ngôn nói đều đặn sau đó quay về chỗ ngồi.

Sắc mặt Lệ phi hơi khó coi, nhưng vẫn như cũ nói: "Nếu Tam tiểu thư có tài đánh đàn siêu đẳng, vậy nhân cơ hội này biểu diễn cho mọi người cùng xem?"

Lăng Nhược Hi không ngờ tới lúc này rồi mà Lệ phi còn cố ý cản đường mình, ngay lập tức không biết nói sao, ngoan ngoãn cười khẽ, nhỏ giọng nói: "Nương nương khen sai rồi, tài đánh đàn của tiểu nữ thật sự khó mà nói đạt tới trình độ nhã nhặn được!"

"Chứ không phải Tam tiểu thư cảm thấy ngoại trừ đàn Lục Ngạc thì không có gì xứng với tài đánh đàn của tiểu thư sao?"

Hôm nay vốn chỉ là một buổi bách hoa yến, Đức phi không muốn tới nhưng không chịu nổi Thục phi mời mọc vài lần nên không tình nguyện dẫn theo Bắc Đường Hòe tới, trong bữa tiệc dường như rất khiêm tốn nhưng thật không ngờ vẫn tránh không được khiêu khích của Lệ phi.

Có chút mệt mỏi buông bánh ngọt xuống, thản nhiên nói: "Lời này của Lệ phi là nói chơi nhỉ, đàn Lục Ngạc tuy quý giá nhưng lại không phải có một không hai."

Thục phi nhàn nhạt nhìn thoáng qua Đức phi vô cớ cãi vã, cũng cười theo: "Mặc dù so sánh với đàn Lục Ngạc quý giá có chỗ không bằng nhưng đàn này là do Hoàng thượng ban cho, tình nghĩa của Hoàng thượng, đó mới là báo vật vô giá!"

Bắc Đường Hòe nghe tới đây nhất thời cũng không còn thấy vui nữa, đứng dậy, khờ khạo nói: "Tỷ tỷ đánh đàn phải là giỏi nhất, Hòe nhi rất thích, đàn mà phụ hoàng tặng cho mẫu phi, Hòe Nhi cũng cực kì thích, tỷ tỷ, nếu không tỷ đánh một khúc cho bọn họ nghe đi! Với lại Hòe nhi rất lâu rồi chưa nghe lại!"

Càng nói giọng của Bắc Đường Hòe càng trở nên đáng thương.

Lăng Nhược Hi nhìn dáng vẻ uất ức của Bắc Đường Hòe trong lòng không nhịn được không nỡ, vì thế nhíu mày rồi gật nhẹ đầu: "Vậy, Thần nữ đành bêu xấu vậy!"