Ác Nữ Quay Về

Chương 105: Dựa vào cái gì




Vốn dĩ Lăng Nhược Hi nói như vậy cũng đúng ý Diệp Tuyền, nhưng không hiểu tại sao Diệp Tuyền nghe được như vậy, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhất thời liền có chút không vui cau mày, buồn bực nói: "Tam tiểu thư có ý gì? Chẳng lẽ Vương gia nhà chúng ta không xứng với ngươi sao?"

"Chẳng lẽ ngươi hi vọng chúng ta tâm đầu ý hợp sao?" Lăng Nhược Hi giận quá hóa cười, nhìn bộ dạng phân tranh cao thấp này của Diệp Tuyền lại cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn xấu xa nói: "Nếu ngươi có yêu cầu này, ta cũng không phải không thể thỏa mãn ngươi!"

Bàn về miệng lưỡi bén nhọn, Diệp Tuyền đúng là không phải đối thủ của Lăng Nhược Hi, nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người của Lăng Nhược Hi, Diệp Tuyền thật sự không hiểu, nữ nhân như vậy rốt cuộc có chỗ nào đáng để Vương gia nhà nàng để ý vậy?

Lăng Nhược Hi cũng không tình nguyện nói chuyện với Diệp Tuyền, cũng không biết tại sao Diệp Tuyền luôn miệng nói như vậy khiến nàng nhớ tới nữ nhân kia, trong lòng Lăng Nhược Hi lại có cảm giác mất mát không biết tới từ đâu.

Hơi cau mày, nhắm mắt lại, lấy chút sức, sau đó đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Bởi vì chuyện Ôn Nhu Quyển lần trước, cho nên đại phu nhân đã bán hết tất cả nha hoàn bà tử trước kia ra ngoài, bây giờ cả viện chỉ còn sót lại hai người Lăng Nhược Hi và Diệp Tuyền.

Không tới hai ngày nữa sẽ phải vào cung, có thật nhiều đồ cũng cần chuẩn bị, Lăng Nhược Hi biết mình không thể sai khiến Diệp Tuyền, chỉ có thể tự mình ra tay.

Nhìn Lăng Nhược Hi tự mình yếu ớt thu dọn đồ đạc, nhưng không muốn mở miệng nhờ mình giúp đỡ, nhất thời Diệp Tuyền cảm thấy trình độ quật cường của nữ nhân này cũng không phải là không thể so sánh với Bắc Đường Ngôn!

Bên này đang dọn dẹp đồ đạc, Hồng Vân trong phòng lão phu nhân liền mang hai tiểu nha hoàn đi vào, nhìn thấy Lăng Nhược Hi tự tay thu dọn đồ đạc, hơi cau mày, có chút không vui nhìn Diệp Tuyền: "Ngươi cái thứ nô tỳ này đang làm gì vậy? Lại để tiểu thư tự mình thu dọn đồ đạc?"

Trước kia Diệp Tuyền ở Vương phủ đều là giết người cướp của mà sống, công việc của tiểu nha hoàn như vậy thật sự có chút không đủ quen thuộc, càng không bị đại nha hoàn ức hiếp, cho nên đối mặt với lời chỉ trích của Hồng Vân, Diệp Tuyền chỉ cảm thấy khó hiểu.

"Nàng không có tay sao? Hơn nữa, ta làm sao biết nàng phải mang theo cái gì?"

Hồng Vân cũng là lần đầu tiên gặp nha hoàn phách lối như vậy, nhất thời có chút nóng nảy, đưa tay muốn đánh người, nhưng Diệp Tuyền tuyệt đối không phải người nhẫn nhục chịu đựng, trực tiếp khinh thường túm lấy cổ tay Hồng Vân, lạnh như băng nói: "Chỉ bằng ngươi, cũng xứng động thủ với ta sao?"

Lăng Nhược Hi nghe được động tĩnh bên này, nhất thời cảm thấy có chút phiền não, lắc đầu nhìn bộ dạng hai người kia giằng co không ngừng, nhất thời cũng có chút không biết phải làm sao: "Có chuyện gì đấy?"

Diệp Tuyền tức giận liếc mắt, không nhịn được bỏ tay Hồng Vân ra, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Tam tiểu thư, nha hoàn này thật phách lối!" Hồng Vân xoa chỗ bị túm đâu, mặt đầy uất ức cùng tức giận.

Lăng Nhược Hi có chút nhức đầu đau mắt, ngượng ngùng mở miệng nói: "Hồng Vân tỷ tỷ hiểu lầm rồi, đây không phải nha hoàn của ta, là Vương ra để ở đây."

Vương gia?

Vương gia nào?

Mặc dù Hồng Vân một bụng nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Những thứ này đều là đồ lão phu nhân đưa cho người, vào cung cũng có thể sử dụng đến, còn hai nha hoàn này, đều cơ trí hiểu chuyện, có thể cùng tam tiểu thư vào cung."

Lăng Nhược Hi nhìn những thứ sau lưng Hồng Vân, cảm thấy có chút buồn cười, nhìn hai tiểu nha hoàn kia, lại cảm thấy càng buồn cười hơn, khẽ gật đầu, nhưng vẫn mặt đầy khó xử: "Ý tốt của tổ mẫu ta xin nhận, chỉ là Đức phi nương nương bên kia đã giúp Nhược Hi chuẩn bị xong nha hoàn vào cung, cho nên, xin tổ mẫu thứ tội."

Hồng Vân thế nào cũng không ngờ Lăng Nhược Hi vậy mà lại từ chối sự sắp đặt này, nhất thời có chút không thích ứng kịp, nhưng rất rõ ràng, Đức phi là sự tồn tại mà bọn họ không chọc nổi, chỉ có thể cứng đờ cười một tiếng, sau đó đặt đồ xuống, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Lăng Nhược Hi ngơ ngác nhìn đồ trên bàn, trong lòng lạnh như băng, khoảng thời gian này náo loạn như vậy, lão phu nhân giống như người tàng hình, bây giờ mắt thấy mình sắp vào cung, đưa những ân huệ nhỏ này tới thật sự buồn cười chết.

Ngơ ngác ngồi ở đó, mãi tới đêm khuya, quả nhiên, lúc này Bắc Đường Ngôn đi vào nhìn đồ trên bàn, cảm thấy có chút buồn cười, thản nhiên nói: "Thật không ngờ nội tình Lăng phủ các người lại thắm thiết như vậy."

Lúc này nhìn thấy Bắc Đường Ngôn, trong lòng Lăng Nhược Hi lại có cảm xúc phức tạp không nói rõ được, nghĩ tới lúc trước mình dùng hết sức đâm hắn, Lăng Nhược Hi lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Xoay mặt đi, không vui mở miệng nói: "Đêm hôm khuya khoắt, Vương gia đại giá đến chơi, không biết có chuyện gì?"

Nhìn dáng vẻ lạnh như băng này của Lăng Nhược Hi, Bắc Đường Ngôn lại không biết phải làm sao, hơi cau mày, thở dài: "Còn tức giận sao?"

"Tức giận? Nhược Hi nào có gan này, nói cho cùng, trong mắt Vương gia, Nhược Hi cũng chỉ là quân cờ mà thôi, bây giờ quân cờ không nghe lời, đương nhiên Vương gia muốn chỉnh." Giọng Lăng Nhược Hi lạnh băng, lời nói càng khiến cho người ta đau đớn.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế, Bắc Đường Ngôn thật sự không xem Lăng Nhược Hi như một quân cờ có cũng được không có cũng được, chỉ là bây giờ nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, Bắc Đường Ngôn nhất thời cảm thấy lửa giận bốc cao ba trượng.

Trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Lăng Nhược Hi, ép tới gần sát mặt Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi biết thì tốt, Lăng Nhược Hi, quân cờ nên có dáng vẻ của quân cờ, ta hi vọng ngươi đừng quá đáng!"

"Ta cũng hi vọng Vương gia đừng quá đáng quá!" Lăng Nhược Hi không chút nào yếu thế, nhìn thẳng vào mắt Bắc Đường Ngôn, lạnh giọng nói: "Cho dù ta là quân cờ, cũng sẽ không phải quân cờ của Bắc Đường Ngôn người! Bắt đầu từ bây giờ, người và ta, một đao cắt đứt! Tất cả giao dịch, toàn bộ xóa bỏ!"

Nghe đến đây, Bắc Đường Ngôn lại cảm thấy nơi ngực hơi đau, đưa tay lên che ngực mình, hai mắt đỏ thẫm nhìn Lăng Nhược Hi, hung hăng trừng mắt nhìn nàng thật lâu, mới nhàn nhạt cười nói: "Lăng Nhược Hi, ngươi cho là ngươi có quyền lựa chọn sao?"

"Có quyền lựa chọn hay không ta không biết, nhưng năng lực lấy mạng đổi mạng với Vương gia, ta vẫn có!"

Ánh mắt Lăng Nhược Hi càng lạnh lùng hơn Bắc Đường Ngôn, giống như căn bản không cảm nhận được sát khí trên người Bắc Đường Ngôn vậy.

"Lấy mạng đổi mạng? Chỉ bằng ngươi? Thật quá buồn cười. Lăng Nhược Hi, ngươi quả nhiên là kẻ không tự biết mình!"

Bắc Đường Ngôn giận dữ cười, lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn Lăng Nhược Hi tràn đầy khinh thường.

"Sao vậy? Vương gia cho là một ngàn đại quân trong tay mình là đã có thể tất thắng không thể nghi ngờ? Vương gia cho là vị Lục Vu cô nương kia nắm trong tay tất cả bí mật riêng tư của trọng thần trong triều, thì không ai có thể phản đối Vương gia? Hay là nói, Vương gia đặt tất cả hi vọng lên người Nhiếp chính vương?" Mặt Lăng Nhược Hi đầy vẻ hăm dọa, trái lại ép tới chỗ Bắc Đường Ngôn.

"Vương gia có tin không, những kế hoạch người xây dựng này, ta chỉ cần một chiêu, là có thể tan rã toàn bộ không? Rốt cuộc chỗ tốt trong lòng ngươi, cũng không thấy ánh sáng!"

Nói xong lời này, nhất thời Lăng Nhược Hi có chút hối hận, không biết tại sao, uy hiếp này, bây giờ nói ra trái lại có chút vị chua.

Bắc Đường Ngôn vốn dĩ trong mắt đầy cuồng phong bão táp, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, nắm cằm Lăng Nhược Hi: "Ngươi đang ghen sao?"