Ác Nữ Quay Về

Chương 103: Không cần ngươi lo




Lời nói của Diệp Hoan khiến sắc mặt Bắc Đường Ngôn càng trở nên khó coi, biết được phản ứng của mình quá lộ liễu, Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ thở dài, than thở nói: "Cũng không biết làm sao, nha đầu này, luôn có thể khiến người ta rối loạn."

"Gia, người rối loạn, cũng chỉ có mình người thôi." Diệp Hoan chính là có bản lĩnh như vậy, có thể trong nháy mắt, đặt mình vào chỗ phải chết không thể nghi ngờ.

"Diệp Hoan, có phải gần đây ta đối với ngươi quá nhân từ không?" Bắc Đường Ngôn nghiến răng nghiến lợi cười.

Nháy mắt Diệp Hoan liền biết mạng nhỏ của mình có chút nguy hiểm, nên vội vàng chân chó cười một tiếng, vội vàng nói: "Không phải, Gia vẫn luôn đối với thần rất tốt, thần đi tìm chút rượu trắng, giúp tam tiểu thư hạ nhiệt độ xuống trước."

"Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người." Giọng điệu Bắc Đường Ngôn vẫn không được tốt, nhưng trong lời nói vẫn cho Diệp Hoan con đường sống.

Diệp Hoan nhìn ánh mắt Bắc Đường Ngôn hiện lên vẻ lo âu thì có chút không biết phải làm sao, xoay người đi ra ngoài, Diệp Tuyền vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, nhất thời cảm thấy có chút không mấy vui vẻ, liếc Diệp Hoan vừa ra ngoài một cái, không âm không dương nói: "Thật sự không nhìn ra huynh còn có tiềm chất làm chó săn đấy."

Diệp Hoan nhìn Diệp Tuyền, không hiểu ra sao cả, thật sự không biết sự tức giận của nàng ta từ đâu tới, có chút bất đắc dĩ liếc mắt một cái, cảnh cáo: "Ta nói cho muội biết, bây giờ chưa phải thời điểm mấu chốt, tốt nhất muội đừng có gây phiền toái cho ta!"

"Thời điểm mấu chốt? Thời điểm mấu chốt gì? Không phải là nhiễm phong hàn sao? Nằm trên giường làm bộ cho ai xem? Nhớ năm đó Lục Vu cô nương vì đưa tin tình báo cho Gia, từ lưng ngựa ngã xuống, ngã gãy ba cái xương sườn, cũng không làm bộ như vậy."

Cũng không biết tại sao thấy Lăng Nhược Hi được Bắc Đường Ngôn chăm sóc, Diệp Tuyền liền thấy uất ức thay cho Lục Vu luôn toàn tâm toàn ý đó.

Nghe Diệp Tuyền nói vậy, Diệp Hoan có chút bất đắc dĩ nhíu mày, nghiêm nghị nhìn Diệp Tuyền, nghiêm túc nói: "Diệp Tuyền, chúng ta là người của Gia, không phải người của Lục Vu, nếu như muội đứng ở lập trường như vậy để nhìn vấn đề, tốt nhất đừng nên xuất hiện trước mặt Gia."

Lúc này Diệp Tuyền mới chú ý tới mình nói sai, mặc dù không cam tâm, nhưng vẫn cúi đầu, bực bội không lên tiếng, do dự thật lâu, mới rẫu rĩ nói: "Ta chính là cảm thấy Gia đối với vị tam tiểu thư này có chút tốt quá đáng."

"Muội có từng gặp người chơi cờ nào không thích con cờ của mình không? Có điều, đánh cờ chính là đánh cờ, quân cờ chính là quân cờ, muội hiểu không?" Diệp Hoan nhàn nhạt nhìn Diệp Tuyền một cái, sau đó trực tiếp xoay người đi tìm rượu trắng.

Diệp Tuyền nhìn Bắc Đường Ngôn mặt đầy lo lắng ngồi bên cạnh Lăng Nhược Hi, hơi cau mày, với tư cách là nữ nhân, nàng sâu sắc cảm nhận được, ánh mắt Bắc Đường Ngôn nhìn Lăng Nhược Hi bây giờ, căn bản không phải ánh mắt nhìn con cờ.

Có chút không cam lòng liếc mắt một cái, trực tiếp tránh vào chỗ tối, mắt không thấy tâm không phiền.

Lúc này Lăng Nhược Hi cảm thấy cả người đều như đặt trên ngọn lửa, toàn thân trên dưới đều có cảm giác đau rát, mờ mịt trong biển lửa. Lăng Nhược Hi giống như thấy được đứa con chết thảm của mình, còn có đại ca đời trước nằm trong vũng máu, nước mắt theo khoé mắt rơi xuống, mở miệng, muốn gọi bọn họ, nhưng phát hiện căn bản mình không phát ra được tiếng nào.

Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ đau đớn của Lăng Nhược Hi, hơi cau mày, lại đưa tay sờ thử, phát hiện trán Lăng Nhược Hi nóng như than đỏ.

Đúng lúc đó, Diệp Hoan cầm bình Nữ Nhi Hồng thượng hạng đi vào, đi vào lại phát hiện mặt Lăng Nhược Hi càng ngày càng đỏ, cũng lấy làm kinh hãi: "Có chuyện gì vậy nhỉ? Sao lại nghiêm trọng như vậy?"

"Bớt nói nhảm cho ta nhờ, mang rượu tới đây!" Bắc Đường Ngôn hơi cau mày, kéo tay áo, bắt đầu cởi quần áo Lăng Nhược Hi.

Lúc này Diệp Tuyền núp trong bóng tối thật sự nhịn không được, từ trên xà nhà nhảy xuống, vội vàng nói: "Vương gia khoan đã, chuyện cởi quần áo này hay là để thuộc hạ làm đi!"

Lời này của Diệp Tuyền, nháy mắt khiến Bắc Đường Ngôn phát hiện ra hành động của mình có chút không thích hợp, lúc này mới không được tự nhiên thu tay lại, nhàn nhạt gật đầu một cái: "Nhanh lên."

Sau khi nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài, nhìn Diệp Hoan đứng bất động ở đó, nhất thời có chút không vui hừ một tiếng: "Ngươi muốn nhìn cái gì?"

Diệp Hoan không hiểu tại sao lại ngửi thấy mùi thuốc nổ trong lời này, nhất thời liền kịp phản ứng, nhanh chóng đỏ mặt, vội vàng xoay người đi ra ngoài.

Nhìn bộ dạng này của Bắc Đường Ngôn, trong lòng Diệp Tuyền lại không nhịn được khó chịu, mặt đầy vẻ bất nhẫn cởi nút áo của Lăng Nhược Hi, bực mình nói: "Thật không biết nữ nhân như ngươi rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người, lại có thể khiến Vương gia của chúng ta để trong lòng như vậy, nhìn bộ dạng yếu đuối không ra gió được này của ngươi, sao có thể so sánh với Lục Vu cô nương của chúng ta chứ."

"Sao ta phải so với nàng ta?" Lúc này Lăng Nhược Hi mới từ từ mở mắt, vẻ mặt coi thường nhìn Diệp Tuyền đang nói liên tục.

Diệp Tuyền không ngờ lúc này Lăng Nhược Hi lại tỉnh lại, suy nghĩ một chút, có chút khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, cười như không cười nói: "Tam tiểu thư tỉnh thật đúng lúc, Vương gia nhà chúng ta vừa đi ra ngoài."

Mặc dù toàn thân Lăng Nhược Hi đều mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết Diệp Tuyền nói ý gì, cho nên cũng có chút không nhịn được khép áo lại, không vui nói: "Ra ngoài!"

Diệp Tuyền cũng phát cáu, tức giận vứt rượu trắng trong tay xuống đất, thở phì phò nói: "Ngươi cho là ta tình nguyện hầu hạ ngươi sao? Đó là mệnh lệnh của Vương gia, nếu không, cho dù ngươi chết bên đường, ta cũng không quan tâm ngươi."

"Đã thế thì giờ cũng giống như vậy, cho dù ta chết, ngươi cũng không cần quan tâm ta, ta cũng không cần ngươi lo! Cút ra ngoài cho ta!"

Lăng Nhược Hi cũng không biết tại sao nhìn bộ dạng này của Diệp Tuyền lại cảm thấy tức giận, nói chuyện cũng không có chừng mực như bình thường.

Ngày thường địa vị của Diệp Tuyền ở Vương phủ không thấp, cũng là người nóng nảy tùy hứng, cho nên liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài, Bắc Đường Ngôn ở cửa nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò này của Diệp Tuyền thì cảm thấy có chút kì quái, hơi cau mày: "Sao vậy?"

"Người ta căn bản không cần chúng ta bận tâm, ta thấy nàng ta vẫn khoẻ lắm, Gia, hay là chúng ta về đi thôi?"

Diệp Tuyền thở phì phò nhìn cửa gỗ đóng chặt lại, mặt đầy không phục lẫn tức giận.

"Nàng tỉnh rồi?" Trong mắt Bắc Đường Ngôn xẹt qua một tia vui mừng, xoay người muốn đi vào, lại nghe tiếng nói yếu ớt của Lăng Nhược Hi truyền ra từ bên trong: "Vương gia xin hãy về đi! Đây là khuê phòng của ta, thật sự không tiện tiếp đãi Vương gia!"

Mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng ngữ điệu lạnh băng lại khiến Bắc Đường Ngôn hơi cau mày, đứng ở cửa, do dự một chút, thản nhiên nói: "Bổn vương không phải tới quan tâm ngươi, bắt đầu từ giờ Diệp Tuyền sẽ đi theo ngươi!"

"Cút!" Lăng Nhược Hi yếu ớt cầm chén trà bên cạnh, dùng hết sức lực toàn thân ném lên cửa, truyền ra một tiếng vang giòn giã.

Bắc Đường Ngôn có chút bất đắc dĩ thở dài, đã sớm biết nha đầu không có lương tâm này nhất định sẽ oán hận mình, chỉ là không ngờ lại mãnh liệt như vậy.

Nhìn Diệp Tuyền bên cạnh, thản nhiên nói: "Bảo vệ tam tiểu thư thật tốt, trong cung nguy cơ tứ phía, ngươi phải cẩn thận chút."

Diệp Tuyền không nghĩ tới chuyện đã như vậy, lại vẫn để mình ở lại, nhất thời liền có chút nóng nảy: "Gia! Người ta không cảm kích, chúng ta cần gì phải như vậy chứ?"