Ác Nhân Thành Đôi

Chương 223: Hậu quả của khiêu khích




Phản ứng của Mễ gia như thế nào thì không biết, nhưng ngày tiếp theo Mễ Như Linh đã xuất hiện ở Hộ bộ.

Lâm Tri liếc nhìn nàng một cái, nói với Tả thị lang: “Không phải ngươi cần người giúp đỡ tính thu nhập từ thuế sao? Để nàng làm đi.”

Vẻ mặt tả thị lang nhất thời nhăn lại như bị bắt ăn một trái chanh, từ lúc Bạch công tử thay thế Trang tiểu thư giám quốc, tình cảnh của bọn họ ngày sau lại càng tệ hơn ngày trước, đừng nói là nghỉ ngơi, cho dù nhà xí cũng phải nén nhịn không thể đi, sợ có một ngày bọn họ không làm tốt sẽ bị Bạch công tử thu thập.

Trước mắt sắp đến vụ mùa thu hoạch, hắn đúng thật rất cần người hỗ trọ, nhưng hắn là muốn thượng thư đại nhân đến bộ nhân sự xin vài người đến đây, nhưng hiện tại lại ném cho hắn một vị đại tiểu thư, đây là hỗ trợ hay muốn gây thêm trở ngại cho hắn, cả đại Chu cũng chỉ có một Trang tiểu thư mà thôi.

Mễ Như Linh hôm nay cố ý sửa soạn, bộ dáng mím môi giống như đang chịu ủy khuất vô cùng lớn, quả thật là mĩ nhân, nhưng cho dù người có đẹp, cũng không thể khiến bọn hắn nhắc lên một chút tâm tư.

Chuyện ngày hôm qua đã được truyền đi, Lâm Tri tất nhiên biết đây là chuyện gì, hắn là một trong những lão thần được tiếp xúc sớm nhất với Trang tiểu thu, đối với nàng vô cùng tin phục, nhưng với loại người như Mễ Như Linh hắn sớm đã không quen nhìn, mặt của Mễ gia đều mất hết.

Xảy ra chuyện như vậy, sau này nếu muốn nghị thân, sợ là cũng không có ai dám đến.

“Kính chào Thượng thư đại nhân.”

“Ôn công công?” Lâm Tri vội đứng dậy đi ra khỏi thư án, “Sao công công lại đến đây, hoàng thượng có gì phân phó hay sao?”

“Cũng không phải là hoàng thượng phân phó, mà là công tử muốn ta truyền lời, Mễ tiểu thư quản việc lương thảo tiền tuyến, sai một số, cắt một tấc tóc, nếu sai mười lần, vậy liền đưa vào am ni cô tu dưỡng. Bất cứ ai cũng không được cầu tình.”

Lâm Tri nhất thời nhăn mày lại, “Việc này cho dù là lão thần thì cũng có lúc xảy ra lỗi, nàng mới bao lớn? Chưa nói đến chuyện không có kinh nghiệm, là người ai chẳng có khi để xảy ra lỗi, sợ là sẽ không trụ được bao lâu, không phải mỗi người đều có được tài năng như Trang tiểu thư.”

“Mễ tiểu thư tất nhiên không cho rằng như vậy. Nàng cảm thấy Trang tiểu thư có được ngày hôm nay là do tiểu thư may mắn có được cơ hội. Chỉ cần nàng có được cơ hội giống như vậy, chắc chắn nàng sẽ làm được tốt hơn cả Trang tiểu thư, một khi đã như vậy, cơ hội này tất nhiên là sẽ đưa cho nàng, hoàng thượng cũng muốn nhìn một chút Đại Chu có phải sẽ xuất hiện thêm một Trang tiểu thư nữa hay không.”

Ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động…

Mễ Như Linh xong rồi!

“Chúng ta biết thượng thư đại nhân và Mễ đại nhân coi như là bạn cố tri, không ngại nói cho đại nhân một câu, Mễ tiểu thư chưa hẳn sẽ sống cả đời trong am ni cô, Hoàng thượng nói như vậy cũng đã nhờ phúc của Trang tiểu thư làm, chỉ cho nàng chịu chút giáo huấn như vậy, đương nhiên, điều kiện là nàng phải nhớ kỹ giáo huấn lần này.”

Lâm Tri còn có thể nói gì nữa, so với chết già ở am ni cô, giáo huấn như vậy đã là quá ít.

Lấy gương mặt kia của Mễ Như Linh, cho dù dùng một số lượng lớn đồ cưới gả ra ngoài cũng không phải chuyện khó, nhưng nếu muốn tái giá thì dù có bao nhiêu tốt cũng chỉ là mơ tưởng.

”Lão thần đã biết. Đa tạ Ôn công công nhắc nhở.”

Ôn Đức khom người, “Hoàng thượng có bao nhiêu coi trọng Trang tiểu thư thì cũng có bấy nhiêu duy hộ nàng. Có một số người vốn không thể chạm vào được.”

Lâm Tri hiểu ý, “Lão thần sẽ chuyển lời cho Mễ đại nhân.”

Mễ Như Linh lớn lên xinh đẹp, trong quá khứ cũng bởi vì nàng có gương mặt xinh đẹp mà mọi việc đều trở nên thuận lợi. Nhưng lần này, Bộ hộ không ai dám liếc nhìn nàng, sợ bị liên lụy.

Cho nên khi nàng nhận việc thống kê lương thảo nàng chỉ có thể đi hỏi những quan viên hơi lớn tuổi, người ta cũng chỉ trả lời nàng với thái độ cứng ngắc, cũng không chịu nói nhiều một câu.

Càng là như vậy, nàng càng quyết tâm làm cho thật tốt, khiến mọi người giật mình.

Nhưng hiện thực lại khiến nàng càng lúc càng lâm vào hoảng hốt, việc này, có tiên sinh dạy cho nàng, nhưng khi chính bản thân bắt tay vào làm, nàng mới phát hiện, so với thứ nàng hiểu biết lại là một trời một vực.

Nàng rõ ràng là biết, rõ ràng là biết!

Nàng đi thăm dò những người khác, buông tự tôn đi hỏi, chỉ là khi nàng đưa lên phần hồ sơ thứ nhất, Lâm thượng thư trực tiếp ném cho nàng một câu, “một sai lầm cũng có thể gây lên hậu quả vô cùng lớn, đều sai.”

Mễ Thư Linh cắn răng, xoay người đi, tính làm lại một phần.

“Đợi một chút.” Chống lại tầm mắt của nàng, Lâm Tri nói: “Bạch công tử có lời truyền xuống, sai một lần, cắt một tấc tóc, sai mười lần, đưa vào am ni cô, lần này đã sai, những lần sau ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Mễ Thư Linh nghẹn họng nhìn trân trối, nàng nghe lầm sao? Làm sao có thể, Bạch công tử sao có thể nhẫn tâm hạ mệnh lệnh như vậy với nàng!

Để nàng đi làm ni cô, làm sao có thể!

“Lâm… Lâm đại nhân, có phải ta nghe lầm hay không? Ngài… ngài mới nói cái gì vậy?”

Lâm Tri nhìn nàng, trên mặt vô bi vô hỉ, “Nên phụ trách hậu quả của những việc ngu xuẩn ngươi đã làm.”

Mễ Như Linh đột nhiên phản ứng lại, bước nhanh tới gần thư án, “Là Trang Thư Tình phải không? Nàng giả truyền lời Bạch công tử có phải hay không? Nhất định là nàng, bất quá chỉ là một nha đầu thôn dã…”

“Mễ Như Linh!” Lâm Tri trầm giọng khiển trách, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, “Người chớ có lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, Trang tiểu thư tuy rằng là nữ tử, nhưng bản lĩnh của nàng không hề kém hơn bất kỳ nam nhân nào, tuy rằng là ngươi chủ động khiêu khích nàng, nhưng nàng cũng chỉ vì muốn cho ngươi biết khó mà lui, nhận được giáo huấn mà đánh mất vọng tưởng của mình, chứ không phải chán ghét ngươi, người muốn ngươi không dễ chịu là Bạch công tử, không phải Trang tiểu thư, mà là Bạch công tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy!”

”Trang Thư Tình tính là thứ gì, nàng tính là thứ gì...”

“Nàng quyết đoán dám đánh mười một tiếng chuông, để mọi người có thể bước ra khỏi cửa, có thể bảo toàn tính mạng của mọi người, Mễ Như Linh, Trang tiểu thư đã cứu ngươi một mạng, cứu già trẻ lớn bé trong nhà ngươi, nói ra, nàng chính là ân nhân của Mễ gia, ngươi dám nói nàng tính là thứ gì!”

Mễ Như Linh sững sờ, ánh mắt như lọt vào hư không, việc này tất nhiên là nàng đã nghe nới qua, nhưng mà, chuyện này không phải do người khác đồn bậy hay sao? Không phải là giả hay sao? Nàng nghe người ta nói đây là giả a, đây điều là do hoàng thượng sai người đi làm, không phải nàng ta.

“Nàng có thể ổn định cục diện của Đại Chu, khiến thần tử tin phục, mà ngươi, ngay cả một chút công việc nhỏ của Hộ bộ cũng không làm được Mễ Như Linh, ngươi lấy thứ gì để so với nàng?”

Không phải như thế, không phải như thế, là Bạch công tử để nhân thủ lại giúp nàng giải quyết, người khác nghe nàng, là vì có uy nghi của Bạch công tử, mọi người đều e ngại Bạch công tử, chứ không phải Trang Thư Tình nàng!

Thấy nàng như vậy, Lâm Tri lắc đầu, “Đi làm việc đi.”

Mễ Như Linh hoảng hốt ra khỏi phòng chính, hiệu suất làm việc, đương nhiên là không có.

Khi Tả thị lang đã tức giận đến nỗi muốn cắn người, bộ tài nguyên rốt cục đưa người tới, hắn dứt khoát vứt Mễ Như Linh qua một bên, để nàng tự kiếm việc làm.

Mã ngày tiếp theo, Mễ Như Linh lại không xuất hiện ở Hộ bộ.

“Té gãy chân?” Trang Thư Tình kinh ngạc ngẩng đầu, “Làm sao lại ngã?”

Lưu Cư mang theo hòm thuốc nhịn cười, “Nghe nói là tinh thần không tập chung, đi không nhìn đường.”

Nàng thật đúng là, Trang Thư Tình cũng không biết nói gì cho phải, “Mễ gia mời ngươi?”

“Đây là chuyên môn của ta, Trang đại phu có gì muốn giao phó hay không?”

“Ta có thể nói cái gì.” Trang Thư Tình bật cười, “Nàng đều đã như vậy, ta còn có thể so đo gì với nàng, Thanh Dương Tử làm loại cao trị nứt xương rất tốt, ngươi mang qua đi, tiểu cô nương gia, về sau còn phải lập gia đình, giảm bớt thưởng tổn nào thì hay phần ấy.”

“Vâng.” Lưu Cư nghe theo lời nàng, hắn tất nhiên là tin tưởng nhân phẩm của Trang đại phu, nàng sẽ không sử dụng thủ đoạn gì cả, nhưng hắn cũng không nghĩ rằng Trang đại phu lại rộng lượng đến như vậy, cũng đúng, người ta căn bản là không cần phải đặt Mễ Thư Linh vào mắt.

Khi Bạch Chiêm tiến vào, Trang Thư Tình liền nói đến việc này: “Được rồi, có thái độ này của chàng, về sau còn ai dám xuống tay với ta, đại giới đã trả đủ, chàng thả nàng đi, có được không?”

Bạch Chiêm không nói chuyện, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Cho dù gãy chân cũng không thể hoãn thời gian đưa đến am ni cô.

Thả một người không quan trọng ra ngoài, và tâm trạng của người trong lòng mình, Trang Thư Tình đương nhiên không hề do dự lựa chọn cái thứ hai, cũng liền không nói gì thêm.

Có giáo huấn của Mễ Như Linh, cho dù là các vị phu nhân tiểu thư hay các vị nam nhân nào có đánh chủ ý gì khác thì cũng đều phải buông xuống tâm tư.

Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân không ngăn cản được, cũng không có tư cách để ngăn cản, cho dù nam nhân căn bản là không có ý nghĩ kia, nhưng bọn họ vẫn không nên đi vuốt râu hổ vẫn tốt hơn.

Thời tiết bắt đầu vào thu, ban ngày giống như trôi qua rất nhanh.

Đầu tháng mười một, Hội Nguyện Phủ nghênh đón một đội ngũ rất đông.

Trang Thư Tình nhìn những thứ đang được chất đống trong nhà, trong lúc hoảng hốt lại phảng phất như cảm thấy được vị nữ tử không được vận mệnh chiếu cô kia đang mỉm cười ôn nhu với nàng.

Cả nhà Trang Trạch Lương đã phải trả giá, ngài cũng biết, đúng không? Ngài… có thể nhìn thấy được Trang Thư Tình chân chính không?

Phía sau xuất hiện một người, không có tiếng bước chân, hắn cũng không nói gì, nhưng Trang Thư Tình lại biết.

Không quay đầu lại, nàng hỏi, “Mấy thứ này, khi nào thì mang đến?”

“Sau khi Trang Thư Đình lập gia đình, Trần Nguyên đã mang mấy thứ này dời về.”

“Làm tốt lắm.” Ánh mắt Trang Thư Tình phiến hồng, trong mắt rõ ràng có lệ, nhưng cũng không giấu được tươi cười, “Đay là đồ cưới mà nương ta chuẩn bị, của ai cũng không thể thay thế.”

Bạch Chiêm ôm lấy vai nàng, không tiếng động an ủi.

Hai mươi tám tháng mười một là ngày đại cát.

Ngày này là ngày mà Bạch công tử chuyển sính lễ đến Đổng gia.

Kinh đô có vẻ náo nhiệt hơn xưa rất nhiều, dọc theo đường đi cũng thấy những cửa hàng sớm đã được chiếm hết vị trí tốt, người dân ào ào kéo nhau ra đường xem.

”Đến đến.”

Một đám người mặc quần áo mới, người chịu trách nhiệm khiêng sính lễ, là…

“Cư nhiên là cấm vệ quân.” Có người nhận ra được vài người trong đó, kinh hô ra tiếng.

Thế nhưng lại xuất động cấm vệ quân, còn bị sai đi khiêng sính lễ!

Có người bắt đầu chà sát tay âm thầm đếm số rương sính lễ.

Mặt trời từ phía đông đã dời lên đỉnh đầu nhưng đội ngũ vẫn chưa có dấu hiện dừng lại, người đang đến cũng sớm dừng lại không đếm, nhìn số lượng như vậy, có mà đếm tới chết.

Tám trăm dặm hồng trang, so với cái này có gì khác nhau? Chưa từng thấy tám trăm dặm hồng trang? Vậy cứ ra đường mà xem, số lượng sính lễ vẫn còn được chuyển đi, có người đã ngồi lại về bàn của mình.

“Bạch công tử muốn chuyển hết nội kho ra làm sính lễ sao?”

“Người thông minh làm việc thông minh, cho dù sính lễ có nhiều hơn nữa về sau không phải là cũng trở lại Bạch phủ hay sao, Đổng gia còn dám nuốt riêng?”

“Theo ta thấy chẳng những không dám nuốt riêng, sợ còn phải cho người coi giữa cẩn thận, nhưng mà chuyện này cũng không cần quá lo lắng, đến lúc đó các thế gia đại tộc toàn kinh đô ai mà chẳng đến đưa qua cưới cho Trang tiểu thư? Chậc, đến lúc đó khẳng định còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.”

“Đúng rồi, đến lúc đó phải chiếm được vị trí tốt hơn hôm nay.”

Bởi vì câu nói nay, bốn tháng sau đó, tất cả vị trí từ Bạch phủ đến Đổng phủ đều đã được đặt trước, có người còn lo lắng đến lúc đó sẽ bị đoạt chỗ, nhìn trận náo nhiệt này quay đầu lại phải đi tiên hạ thủ vi cường, nếu như để còn lại hai tháng mới đi đặt chỗ, vị trí tốt, đã không còn.