Ác Nhân Thành Đôi

Chương 158: Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công




Đang nói chuyện, liền thấy An Cùng không biết từ đâu chạy ra, vẻ mặt hốt hoảng, “Điện hạ, Trang đại phu, tiểu nhân nhìn thấy có mấy con mãnh thú ngã trên đất, máu chảy rất nhiều, vết máu chưa khổ, hẳn là… đã chết chưa bao lâu.

Trang Thư Tình sớm đã biết chắc chắn sẽ có động vật chết, binh lính không phải chỉ biết vài chiến lược là có thể lên làm tướng quân, nhưng khi nghe thấy, tâm vẫn trầm xuống thất sâu.

Đây là tội của nàng, là nàng dựng lên tất cả, chỉ có thể tính lên người nàng.

“Ôn công công ở đâu?”

An Cùng đến bẫm báo khiến nàng hiểu được sự tình đã không đơn giản, sợ là đã có người trà trộn vào đây, giờ chắc đang vội đi tìm người.

Ôn Đức tời rất nhanh hiển nhiên là đã nghe thấy An Cùng nói, lấp tức tiến đến trước mặt Trang Thư Tình: “Trang đại phu liệu có kế sách gì không?”

“Trong hoàng cung có mật đạo không?”

Sắc mặt Ôn Đức liền trở nên ảm đạm, “Mật đạo thì có nhưng cũng chỉ có mỗi hoàng thượng biết.”

“Ngươi cũng không biết?”

“Không biết, không phảu là hoàng thượng không muốn cho lão nô biết, mà cho tới bây giờ vẫn chưa từng sử dụng qua.”

Chuyện này đúng là hỏng bét, lòng Trang Thư Tình có chút gấp gáp, lại hỏi, “Ôn công công còn bao nhiêu người có thể sử dụng?”

“Hơn hai mươi người.” Ôn Đức cười khổ, hoàng cung lớn như vậy, bây giờ có thể sử dụng được cũng chỉ có hơn hai mươi người, nói ra quả đúng là chuyện cười, nhưng thật sự là như thế, ẩn vệ cơ hồ đã phái toàn bộ ra ngoài, lưu lại cũng chỉ còn tần ấy, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ để bảo vệ hoàng thượng vào thời điểm mấu chốt.

“Người trà trộn vào nhất định phải tìm ra.” Trang Thư Tình cũng không dám dùng những người này, “An Cùng, dẫn ta vào trong.”

An Cùng liếc mắt nhìn điện hạ, Chu Tri Tiếu cũng bước theo nàng, “Ta cũng đi.”

“Đệ lưu lại bảo vệ tốt hoàng thượng.” Trang thư Tình tin tưởng buông xuống một câu, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài, An Cùng vội vàng đuổi theo sau.

“Điện hạ, ngài nghe lời Trang tiểu thư đi.” Sau khi hành lễ, Ôn Đức cũng bước nhành rời đi, giống như Trang tiểu thư nói, người trà trộn vào nhất định phải tìm cho ra.

Trang Thư Tình dẫn theo mười hai mãnh thú đi theo An Cùng đến nơi xảy ra chuyện, mãnh thú bị chết là một con hổ, một cự xà và một sư tử.

Một đám động vật lập tức trở nên nôn nóng, trang Thư Tình ngồi xổm xuống sờ sờ thân thể vẫn còn mang theo hơi ấm của chúng nó, nhẹ giọng nỉ non, “Thật xin lỗi.”

An Cùng kinh ngạc nhìn Trang đại phu, đột nhiên sợ hãi của hắn liền tán đi, cảm giác với những mãnh thú này cũng trở nên bình thường.

“Các ngươi ngửi kỹ mùi ở đây, thử xem có tìm được bọn họ hay không.”

“Rống.”

“Được, tìm thấy đều tùy các người xử lý.”

Chúng mãnh thú nhận biết kĩ mùi hương sau liền kêu lên vài tiếng, như là đang trao đổi ý kiến, chia ra mấy hướng chạy đi.

Trang Thư tình cuối cùng nhìn lại thoáng qua ba thi thể động vật nằm trên đất, yên lặng nói: “Ta sẽ đưa các ngươi trở về núi rừng.”

Trở lại đại điện, Ôn Đức rõ ràng cảm giác được cảm xúc cảu Trang Thư Tình sa sút rất nhiều, để một vị đại phu đi giết người quả thât có chút tàn nhẫn, hắn cũng không tiện đến quấy rầy nàng.

Nhưng rất nhanh, hắn chợt nghe thấy thanh âm bén nhọn của Trang thư Tình vang lên gọi hắn, “Ôn Đức!”

Hắn chưa bao giờ thấy Trang đại phu biểu hiện thất thố như vậy, Ôn Đức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên người nàng, không thấy được nàng có gì khả nghi tâm hắn mới thoáng hạ xuống.

“Ôn Đức, ngọc tỷ, mục đích của bọn họ là ngọc tỷ!”

Lời vẫn chưa nói xong Ôn Đức liền chạy như bay ra ngoài, ngọc tỷ ở nơi nào hấn biết rõ nhất, nhưng bây giờ mới đi lấy, sợ là…

Trang Thư Tình gắt gao giữ chặt lấy hai vai Chu Tri Tiếu, “Bảo vệ tốt nơi này!”

Chu Tri Tiếu nhìn vào mắt nàng chỉ có thể gật gật đầu, sau đó Trang Thư Tình liền chạy đi mất.

“Người kia là Trang Thư Tình?” Hoàng hậu bị biến cố trước mắt cả kinh hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình, lúc trước lòng nàng chỉ đặt lên người hoàng thượng, không có tâm tư để ý những người khác, hiện tại mới chợt nhận ra.

Nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý nhưng khổ ỡ trong lòng chỉ có mình mình biết.

Khi nghe nói đến vị Trang đại phu này nàng cũng từng đã cực kỳ hâm mộ. Hâm mộ nàng ấy có thể tự làm chủ nhân sinh của mình, sống được tự do tự tại. Nhưng sau này, nàng lại hâm mộ Trang Thư Tình bởi nàng có thể được một người nam nhân như vậy ái mộ nàng.

Gương mặt của nàng rất tốt, nhưng so với người trong hậu cung, với thiên kim quý tộc, gương mặt kia thật khó có thể được chú ý.

Nhưng hôm nay, khi được tận mắt nhìn thấy người thật, nàng lại nhịn không được suy nghĩ, nếu như Trang Thư Tình ngồi lên vị trí này của nàng thì sẽ như thế nào?

Sợ là người trong cung đều trở thành trợ thủ của nàng ấy, chứ không phải như nàng, chỉ biết trơ mắt nhìn cây đổ bầy khỉ tan.

Chu Tri Tiếu thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng đáp lại hoàng hậu một tiếng.

Trước kia hắn chưa từng cùng vị đứng đầu hậu cung này có bất kì tiếp xúc nào, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Cũng may hoàng hậu là người tính tình nhu hòa, hoặc là trước mắt nàng cũng cố không hơn được nữa, thở dài nói: “Chỉ mong bọn họ có thể tới kịp, nếu ngọc tỷ bị mất, phản cũng sẽ biến thành chính.”

“Chỉ cần phụ hoàng còn sống, phản, cũng chỉ có thể là phản.” Ánh mắt Chu tri Tiếu trong trẻo, thân ảnh phản chiếu trong đó cũng vô cùng rõ ràng, “Mẫu hậu đừng lo.”

Hoàng hậu ngẩn ra, chợt nở nụ cười, “Hài tử ngoan.”

Trang Thư Tình suy nghĩ cũng giống như hoàng hậu nếu ngọc tỷ vào tay đối phương, cho dù Chỉ Cố không có tâm tư gì khác, nhưng cũng sẽ bị vây vào thế hạ phong, càng có khả năng trở thành phàn tặc.

Tuyệt không thế như thế.

Nếu nói lúc trước nàng sẽ còn có chút cố kỵ, còn có tâm tư thủ hạ lưu tình, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể cố hơn được nữa, chuyện Chỉ Cố không để tâm, nàng thay hắn làm.

Nàng không nên phòng thủ, như vậy chỉ có thể lãng phí sức chiến đấu, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.

Ở trong cung này không ai quen thuộc hơn Ôn Đức, nàng mù quáng tìm người, như vậy phải đem hết sức chiến đấu của mình phát huy ra.

Huýt một tiếng sáo, Trang Thư Tình đứng trên bậc thềm cao cao trước cửa đại điện chờ.

Rất nhanh toàn bộ mãnh thú đều tập trung về phía nàng.

Trang Thư Tình ra hiệu cho con sói bầy dàn tiến lên, trang Thư Tình ngồi ổn trên lưng nó, khẽ vuốt bộ long mềm mại của nó, lần đầu tin không chút nào cố kị giương giọng nói: “Đi theo ta.”

Con sói nghe được chỉ thị, lập tức chạy lên phía trước, đám động vật cũng phấn khích rít gào đuổi theo, giống như một cơn lũ, thổi quét qua hoàng cung.

Những mãnh thú đến sau thấy vậy cũng gia nhập vào đàn, đội ngũ không ngừng lớn mạnh.

Đến gần, nàng liền nhìn thấy một thanh kiếm bay về phía Chỉ Cố.

Hai tay chống lại bốn bề là địch Chỉ Cố không phải không địch được, mà là đối phương quá nhiều, người trước nói người sau muốn đi tìm chết, cho dù một người một kiếm cũng chỉ có thể đánh không ngừng nghỉ.

Chiến thuật này vô lại giống như lúc bọn họ tiến vào cung.

Không, không chỉ vô lại, mà nói được dành riêng đối phó với Chỉ Cố và người của Bạch phủ.

Nàng sớm nên nghĩ đến mới đúng.

“Thấy được những người đó không? Cắn chết bọn họ đi!”

Bạch thú tụ tập không nghi ngờ là đã khiến cho người người kinh ngạc. Hơn một ngàn mãnh thú vây đánh lại, cơ hồ trong nháy mắt liền tách được đối phương ra, cho dù muốn vậy lại cũng không thể.

Mãnh thú hung hãn, thú tính của bọn chúng bây giờ đã sớm dược phát huy nhuần nhuyễn.

Thiên tính của muông thú là luôn bà xích con người, lúc trước chúng bị bao nhiêu trói buộc, đến bây giờ chính là cơ hội để phát huy ra hết.

Bạch Chiêm đứng ở chỗ cao, nhìn thấy Hưu Phong mặc dù chưa đến gần nhưng chân đã sớm không chịu không chế.

Trang Thư Tình nhìn trên người hắn, xác định không có nơi nào bị thương mới thoáng thở ra một hơi, bắt đầu cần nhắc hành động lúc này, chỉ cho rằng bọn chúng đang châm ngòi chiến cuộc.

“Tam Tử, Hướng Tả.”

Hai người bọn họ đều là người tai tính, lập tức chạy qua, lúc này hai người đều có chút hổn hển.

:Còn đánh được không?”

Tam Tử cười, “Tay có chút nhuyễn.”

“Tìm ra kẻ đứng sau chưa?”

“Đã thử tìm, nhưng không thấy.” Hướng Tả liếc mắt nhìn công tử, “Công tử ngài từ đầu chính là muốn làm nhưng vậy, nhưng bọn họ giống như đã sớm có đề phòng công tử, người được giấu vô cùng kĩ.”

Thì ra là thế, nói như vậy nàng cũng có nghĩ đến, nhưng những người này không có khả năng tự hành động.

“Những binh lính này phải có người chỉ huy.”

Hai người hiểu ý, khom người rời đi.

Nói đến cũng, không phải bọn họ không mạnh, nhưng có dù mạnh cũng vô dụng, đối phương dùng số lượng áp chế, bọn họ người ít, cho dù mạnh thì cũng thấy mệt.

Trang Thư Tình vỗ vỗ đầu ngân sói, lại huýt sáo, trong âm thanh mang theo bén nhọn tấn công.

Đây là khẩu hiệu trên dường nàng vì ứng phó với trường hợp khẩn nghĩ ra, ở trên đường đã dùng thử, hiệu quả rất tốt.

Cục diện vừa mới được cân bằng lại bắt đầu lâm vào hỗn loạn, bốn phương tám hướng truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Tay trái của nàng ôm lấy tay phải, tận lực bảo trì sắc mặt bình thường.

“Khó chịu sao?” Rốt cuộc thoát khỏi đám người, Bạch CHiêm liền đi về phía nàng, hắn nhíu mày.

Bị ánh mắt này của hắn nhìn chăm chú khiến nàng có chút nhụt chí. Cũng không gạt hắn, “Có chút không thể thích ứng, bình thường cho dù ta có mổ bụng thì cũng là vì cứu người, hiện tại lại nhìn thấy người mất đi tính mạng ngay trước mắt mình, tương phản thật quá lớn.”

Bạch Chiêm cũng không có nói mấy lời linh tinh như ‘vậy thì nàng dừng nhìn’ gì đó đại loại, chỉ đứng bên cạnh nắm lấy tay nàng, phụng bồi cùng nàng

Người ngã xuống càng ngày càng nhiều, đối phương rốt cuộc không ra sức mà lên như lúc ban đầu.

“Không tìm thấy mấy vị hoàng tử kia?”

“Vâng.”

“Nghĩ biện pháp cho người mang quần áo bọn họ thường mặc đến đây.”

Bạch Chiêm hiểu ý nàng, lập tức cho người đi lấy.

Trang Thư tình cười, “Bây giờ ta có cảm giác bản thân thật giống một đao phủ, tiên sinh dạy y thuật cho ta nếu biết được có ngày hôm nay, nhất định sẽ đánh ta chết.”

“Không cho hắn biết.”

“Ừm, không cho hắn biết.” Trang Thư Tình cười phụ họa, “Hắn cũng không thể biết, hắn đang ở một thế giới khác, không phải chết, hắn còn sống, chỉ là đang sống trong một thế giới khác, nơi đó, nhân tính của con người cũng u ám như vậy, nhưng so với nơi này, ở đó hòa bình hơn rất nhiều.”

Bạch Chiêm không nói gì cả, chỉ cẩm lấy tay nàng thật chặt.

Nếu không phải áp lực trong lòng quá lớn, Hữu Phong sẽ không nói những lời này, một chút cũng sẽ không mở miệng nói đến.

Trang Thư Tình tiếp tục lầm bẩm.

“Có đôi khi ta cũng sẽ lo lắng chính mình sẽ quên đi những thứ này, ta rất sợ ta sẽ quên mất, người sống trên đời mà không biết bản thân từ đâu đến, đó là cỡ nào bi ai a!”

“Nhưng mà có đôi khi ta lại không muốn nhở quá rõ, nếu nhở đến, ta sẽ không thể dung nhập vào thế giới này, trở thành một phần tử của thế giới này, thật mâu thuẫn có phải hay không?”

“Thực xin lỗi, nói mấy lời lung tung này với chàng làm gì chứ, chỉ là trong lòng ta có chút khó chịu.” Trang Thư Tình vẫn cười, chỉ là trong tươi cười lại mang theo chút khổ sở.

“Là ta bắt nàng thừa nhận những thứ này, sao nàng phải cảm thấy có lỗi với ta, nhưng cho dù làm như vậy ta cũng sẽ không xin lỗi, hết thấy của ta, nàng đều phải tiếp thu, thế giới của ta, con người của ta, nàng phải dung nhập vào toàn bộ, quy luật của nơi này, chính là cường giả vi tôn.