Ác Nhân Thành Đôi

Chương 134: Nửa đêm cầu chữa bệnh




Giữa trưa nghĩ ngơi tốt, hai vị lão nhân tinh thần rất tốt.

Cũng không vội đứng dậy, ngồi bên ghế nói chuyện với nhau.

“Tình nhi của chúng ta so với nương của nàng đã tốt hơn rất nhiều, càng không cần dựa vào Đổng gia đã có thể khiến cho Liễu gia và Từ gia kính trọng vài phần, thái độ của mọi người ta đều nhìn ra được.”

Lão gia tử nhìn căn phòng, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều so với ở kinh đô, “Uyển Như nếu tách khỏi Đổng gia thì cũng chỉ là một người bình thường, nhưng tất cả mọi thứ Tình nha đầu có được một chút cũng không hề liên quan đến Đổng gia, Uyển Như sao có thể so với nàng, cho dù có một ngày Tình Nhi mất đi hết thảy ta cũng tin tưởng, nha đầu kia vẫn có thể sống tốt.”

Có ai nói là không phải đâu, lão phu nhân thở dài, nàng tất nhiên là càng đau lòng miếng thịt từ trên người mình rơi xuống, nhưng Uyển Nhi thật sự kém hơn Tình Nhi rất nhiều, nếu đổi lại là Tình Nhi rơi xuống hoàn cảnh của nương nàng, tuyệt đối sẽ không phải tình trạng ngay cả sống cũng không muốn.

Không, nếu là Tình Nhi, nàng tuyệt sẽ không để chính mình rơi xuống hoàn cảnh như vậy.

Đây chính là sự khác nhau.

“Lão gia, hôn sự của Tình nhi chúng ta có nên góp ý một chút hay không? Không minh bạch ở chung một chỗ như vậy...”

“Chúng ta không cần xen vào, trong lòng Tình nha đầu rất rõ ràng, chỉ cần tang kì của Uyển Nhi chưa qua, chuyện gì nàng cũng sẽ không làm.”

Nhớ đến nữ nhi sớm qua đời, lão phu nhân cũng không còn tâm tư gì nữa, thôi thôi, nữ nhi nuôi sủng lớn lên không ngờ lại phế đi, Tình Nhi lớn đến bây giờ cũng không đụng đến một đồng bạc của Đổng gia, ngược lại còn là đại ân nhân của gia tộc, nàng có tư cách gì vung tay múa chân.

“Ta thật thích tòa nhà này, không lớn cũng không xa hoa, lại có chút vắng vẻ, nhưng hạ nhân mỗi người đều vô cùng có quy củ, gã sai vặt hay nha hoàn bên người Hàn Nhi, bất kì ai cũng không có bất kì tâm tư gì, tươi cười đều là chân tâm thật ý, tất cả ở một chỗ đều giống như người một nhà, nhìn trong lòng liền thoải mái.”

Lão gia tử không nói gì thêm, nhưng trên mặt thả lỏng đều nói ra tất cả.

Trong nhà có thêm hai vị lão nhân nên thời gian Trang Thư Tình ở y quán cũng ít hơn rất nhiều, bây giờ vốn cũng ít người mời nàng chữa bệnh, phòng giải phẫu của y quán còn chưa từng dùng qua. Nàng dứt khoát ít đi đến y quán, hai người đồ đệ và Thanh Dương Tử nàng cũng dạy bọn họ ở nhà.

Chương trình học, đương nhiên là giải phẫu.

Thi thể đặt ở căn phòng vốn ít người lui tới.

Trừ ngủ, Bạch Chiêm cơ bản là đều ngốc ở bên cạnh, hoặc là cùng đi y quán, thuộc hạ nào muốn tìm hắn chỉ cần đến hai nơi này, đảm bảo sẽ thấy.

Chủ tử ở đây, người hầu hạ tất nhiên cũng phải cùng tới, vì thế hạ nhân Trang gia ngược lại ngày càng nhiều.

Bốn thi thể đều là nam nhân.

Nghĩ đến hai vị đồ đệ đều là nữ, Trang Thư Tình đành lấy khăn che đi mặt và phía dưới thi thể.

“Ở trong mắt người học y, người bệnh không có phân chia nam nữ, trong ranh giới giữa sống và chết trước mắt, nếu các ngươi còn có thể quan niệm đến tâm sinh của người bệnh thì cũng sớm nên gác tâm trở thành đại phu lại, ta hiểu tâm lý của các ngươi lúc này, các ngươi mau nghĩ thông suốt đi.”

Sư tỷ muội hai người nắm tay cổ vũ cho nhau, mặt trắng cùng với người đang nằm trên bàn kia cũng không khác là mấy, lời nói cũng rất nhỏ.

Trang Thư Tình liếc mắt nhìn hai người một lát rồi lấy tay ra hiệu cho Thanh Dương Tử đem thi thể đặt lên bàn mổ, “Nhìn theo ta.”

Lui về phia sau một bước, Trang Thư Tình cúi đầu một lát, mở miệng nói.

“Mặc kệ trước khi sống hắn làm người như thế nào, nhưng hiên tại hắn dùng thân thể mình dạy cho các ngươi tri thức, nói theo cách khác thì cũng giống như thầy, các ngươi đối với hắn cũng nên có chút tôn kính.”

“Vâng.”

Người nói là Thanh Dương Tử, vẻ mặt hắn khi nói cũng tràn đầy nghiêm túc.

“Thi thể bây giờ không phải là trạng thái tốt nhất, nói cách khác là không làm phương pháp bảo tồn, mùa đông năm nay trữ nhiều băng một chút, làm một cái phòng để lưu giữ thi thể, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi làm cách nào.”

Thanh Dương Tử biết Trang tiểu thư vẫn có chút bất mãn với mấy cỗ thi thể này, sờ sờ mũi đáp ứng

Thi thể không biết đã mổ bao nhiêu lần, bây giờ làm việc tim của Trang Thư Tình cũng không gia tăng thêm chút nào, nàng không tạo áp lực cho hai vị đệ tử, chỉ nói bọn họ nhìn nàng làm, thấy hai người kiên trì không nổi ói ra. Sau khi ói ra lai kiên trì đứng tại chỗ nhìn nàng làm, lại ói, lại trở về, tốc độ giảng giải của nàng vẫn không thay đổi, cũng không bởi vì hai người không khỏe mà dừng lại.

Nếu ngay cả như vậy cũng không thể kiên trì, vậy những kiến thức khác có học cũng vô dụng.

Mấu chốt của tây y chính là giải phẫu, đây là căn bản.

Một đoạn thời gian trôi qua, hai người đều lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy gầy đi một vòng, nhưng ai trong hai người cũng không chịu lùi bước, các nàng không hề vắng mặt tại bắt kì khóa giải phẫu nào, cho dù đến muộn về sớm cũng chưa từng.

Trang Thư tình tuy rằng không nói ra miệng, nhưng khó có khi xuống bếp vài ngày nấu dược thiện, nên nấu gì nàng đều nấu, có thịt có nội tạng, hai người lúc đầu nhìn thấy cũng muốn ói, nhưng ói xong cũng phải kiên trì ăn, mặc kệ là có bao nhiêu gian nan, cuối cùng hai người cũng không gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

Chỉ có một mình Thanh Dương Tử học tập giống như cá gặp nước, học từ Trang Thư Tình xong, xoay người liền vụng trộm đi kiếm thi thể mới để tự bản thân thực tiễn, cho dù không làm trước mắt Trang Thư Tình nhưng cũng không thề giấu diếm được nàng.

Nàng nhớ rõ lời Chỉ Cố từng nói, chỉ cần hắn không thương hại đến người vô tội, nàng cũng không bắt bẻ hắn cái gì, bởi vì ở hiện đại, người hiến di thể cho y học nhiều, trường y và các cơ sở nghiên cưu trước giờ cũng không thiếu, nhưng ở đây hoàn toàn không hề giống như hiện đại, đành để mặc hắn vậy.

Đổng lão gia tử và lão phu nhân hoàn toàn coi chính mình giống như hai vị lão nhân bình thường trong nhà, cũng không quản bất kì chuyện gì ở Trang gia, mỗi ngày mặt trời lên hai vị liền đi ra ngoài đi thăm thú nơi nơi một chút, y quán cùng tế tất nhiên cũng đi qua, sau khi nhìn thấy bốn chữ trên bảng hiệu lão gia tử cũng liền yên tâm.

Sau này lại rất hợp với Liễu lão gia tử, hai người thường làm bạn đến Ngận Âm tự, lão phu nhân thì ở nhà trò chuyện với Tuyết ma ma, lúc Trang Thư Mẫn ở nhà cũng sẽ dạy nàng một chút phương pháp quản gia.

Nàng thật tâm rất thích vị tiểu cô nương này.

Trong khoảng thời gian này nàng cũng hiểu, đại sự trong nhà do Tình Nhi làm chủ, những không phải mỗi ngày cũng đều có đại sự, tính tình của Tình Nhi luôn mặc kệ những chuyện vụn vặt, tâm tư từ trước đến giờ đều luôn đặt hết trên y thuật, Hàn Nhi càng không cần phải nói, sáng sớm liền ra ngoài, không đến trời tối thì không thấy người, cũng không có bạn bè cùng đi chơi, thấy vậy lão gia tử ngoài sáng trong tối khiến hắn kết hợp giữa học tập và thả lỏng.

Đỗ tam nguyên là vinh quang, nhưng phía sau vinh quang là phải trả giá bao nhiêu, người thường khó có thể tưởng tượng.

Vì vậy, hết thảy chuyện trong nhà đều do Trang Thư Mẫn quản, nàng cũng quản chuyện trong nhà vô cùng cẩn trọng, tuy rằng vẫn sẽ có chút khuyết điểm, nhưng lại khiến Tình Nhi thả lỏng được rất nhiều.

Tâm hai vị lão nhân bây giờ hoàn toàn thiên vị đối với hai đứa cháu tài giỏi của mình, vì vậy những người đối tốt với hai đứa cháu này, tâm hai vị lão nhân cũng tràn đầy hảo cảm, huống chi đứa nhò Thư Mẩn kia nhu thuận như vậy, là trưởng bối ai cũng đều yêu thích.

Tuy rằng mỗi ngày rất bận rộn nhưng sớm hay muộn cũng đều sẽ cùng các nàng trò chuyện một hồi, cho dù là Trang Thư Cố cũng sẽ không bỏ qua.

“Hôm nay ta đi chọn một tòa nhà.” Lão gia tử nhấp một ngụm trà, cảm giác như hương trà thấm đến toàn bộ ngóc ngách trong khoang miệng sau đó mới thỏa mãn nuốt xuống, “Tình nha đầu, ta không muốn hồi kinh.”

“Chẳng lẽ lúc trước ngài đến đây không phải đã nghĩ như vậy?” Trang Thư Tình trừng mắt nhìn, là nàng hiểu lầm gì sao?

Trong mắt lão gia tử nhiễm lên ý cười, càng ở chung lâu, hắn càng cảm thấy đứa cháu gái này thật sự là người khéo léo, suy nghĩ đơn giản chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấu, nhưng tuyệt không dễ khi dễ “Lúc trước quả thật vì muốn đến chủ trỉ lễ cập kê của con, nhưng đoạn thời gian này lại cảm thấy ở lại Hội Nguyên Phủ quả thật không sai, vài ngày trước khi đến đây hoàn thượng có triệu ta đến hỏi ta có nguyện phục hồi quan tước như cũ, có ta, Đổng gia cũng được đảm bảo. Nhưng nếu ta đi chiếm lại vị trí kia, chăc chắn sẽ có người ghi hận, người sống ở kinh đô trời sinh đếu có mấy phần tâm nhãn so với những người khác, ta đã ở nơi đó đấu cả đời, bây giờ cũng đã thấy mệt mỏi, vừa lúc có con và Hàn Nhi ở đây, lão nhân ta đành mặt dày đến đây dưỡng lão.”

“Ngài nói muốn để tỷ đệ con dưỡng lão, sao quay người liền muốn đi mua nhà, hay là ngoại tổ phụ cảm thấy nơi này của con có chút quá nhỏ?”

Tòa nhà này có hai gian, theo quy củ, trưởng bối ở gian nhà giữa thứ nhất, Trang Thư Tình vốn định dọn ra, mang theo tỷ đệ chuyển đến gian sau nhưng hai vị lạo nhân không muốn ép buộc bọn họ, hai vị liền dọn đến căn thứ hai. Tuy nói nơi này đương nhiên không thể so được với Đổng gia nhưng không khí lại ấm áp rất nhiều.

Lão gia tử lắc đầu, “Một người có thể ở được nhiều như vậy chứ, nơi này rất tốt.”

“Một khi đã như vậy, ở lại đây không phải tốt lắm sao?” Trang Thư Tình vén tóc ra sau thái dương, lời nói có chút phiền não, “Ngoại tổ phụ, con rất bận, ngài và ngoại tổ mẫu ở nơi này chúng con sáng chiều phụng dưỡng cũng dễ dàng, nếu chuyển ra nơi khác, mỗi ngày con phải chạy qua chạy lại hai nơi, Hàn Nhi lúc trở về cũng là trờ tối, ép buộc hơn nữa sẽ rất mệt, lại nói niên kỷ hai ngài cũng không nhỏ, nếu không thể đặt dưới mí mắt của con, con sẽ lo lắng.”

“Ai nói ta muốn chuyển đi.” Khí sắc lão gia tử tốt lên không ít, trên mặt mang theo một chút ý cười, Trang Thư Tình rất ít ở chung với hai vị lão nhân nên cũng không biết trước đây tính cách lão gia tử như thế nào, nhưng lão thái thái ở chung với hắn vài thập niên đương nhiên biết rõ, cả đời này của lão thái gia, chỉ có mấy ngay nay là thả lỏng nhất.

“Chúng ta không chuyển đi, nhưng vẫn phải mua nhà, cũng không phải ai đến đều đem nhét vào nhà con, còn có Tam cữu của con, có thời điểm hắn cũng phải có nơi để đặt chân.”

Chỉ cẩn không chuyển đi, nhửng chuyện khác đều tùy hai vị, nhà có nhất lão như có nhất bảo, lời này nàng coi như hiểu được sâu sắc, càng không cần phải nói là có đến hai vị lão nhân, hai vĩ lão nhân sau khi đến căn bản là không can thiệp đến bất kì chuyện gì, ngược lại càng khiến cho nơi đây càng giống như một gia đình.

“Nhà ngoại tổ phụ định mua cách đây có xa không?”

“Không xa, cũng trên con đường này, cách sáu hộ bên tay phải.”

Nghĩ đến vị trí của tòa nhà kia, Trang Thư Tình cũng không có dị nghị gì, “Như vậy được rồi, cần gì thì chậm rãi bổ sung, dù sao cũng không gấp.”

Mấy ngày nay trời vẫn đổ mưa, mưa nhỏ liên miên ba ngày vẫn không ngớt, chưa có dấu hiệu ngừng, thời tiết cũng lạnh đi không ít.

Trang Thư Tình khoác áo nhìn hai vị đệ đệ lần lượt đi vào phòng, mới cất bức thư trong tay đi, cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.

“Nàng nhanh trở về phòng đi, ban ngày bận như vậy, nàng ngâm chân một lát rồi đi ngủ.”

Nhìn căn phòng phía sau Thư Tình, Bạch CHiêm hận thời gian không thể qua mau một chút, để hắn có thể danh chính ngôn thuận xâm chiếm nơi này.

Chứ không phải mỗi đếm đứng ở đây nói lời tạm biệt.

“Hình như có người đến.”

Đợi một hồi, hai thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt hai người, người sau so vơi người trước càng thêm gấp gáo, nhìn thấy người sau lập tức chạy tới.

Trang Thư Tình thấy rõ người đến là Hạ Trân, vội tiến đến hỏi, “Sao lúc này lại ở đây? Có người đến khám bệnh sao?”