Ác Mộng

Chương 67: Phiên ngoại [2]




Ở chung với Trình Hi mấy ngày, chung quy cũng không khác trước lắm, vì cậu rất ít khi chạm mặt hắn, mà hắn bình thường đều liên tục đi ra ngoài mấy ngày không về, cho dù có chạm mặt thì cũng nói với nhau vài câu đơn giản có lệ!

Tiểu Tư oán giận nói muốn Trình Hi bồi nó chơi, cậu chỉ biết cười khổ. Có một hôm, Tiểu Tư cư nhiên hỏi cậu, Trình Hi có phải là không thích nhìn thấy nó hay không? Cậu sao có thể nói cho nó kỳ thực là do Trình Hi không muốn nhìn thấy cậu mà thôi. Cậu nhìn Tiểu Tứ, ôm chặt lấy nó.

Ở lại đây càng lâu, ngực cậu càng thêm áp lực! Thái độ Trình Hi ngày càng rõ ý muốn lảng tránh. Cậu muốn cùng hắn nói chuyện, nên mới ngồi thức ở phòng khách tận 12h đêm, mà cậu cũng không biết đêm nay hắn có về không, cậu vốn đã chờ hắn hai ngày rồi.

Chiếc đồng hồ trên tường bỗng lên tiếng, tiếng vang trong đêm khuya càng tăng thêm vẻ trống trải cô liêu. Cuối cùng cửa mở.

Trình Hi kéo chiếc cà vạt ném xuống đất, thân hình có chút không vững, cậu vừa định bước tới gần, một mùi rượu thật nồng xông vào mũi. Cố gắng áp chế mũi, cậu miễn cưỡng đưa hắn đến ngồi trên sofa, vừa chạm đến sofa mềm mại, hắn liền gục mặt xuống, chờ đến khi cậu đem khăn mặt ra, hắn đã ngủ rồi!

Xem ra là say quá rồi, biết hôm nay không thể cùng hắn nói chuyện, vừa lúc chuẩn bị đi ngủ, bất chợt cậu lại nhìn về phía Trình Hi, cũng không thể để hắn ngủ ở ngoài được, nhưng nhìn tấm chăn trên tay một hồi, cậu đành thở dài. Đang lấy chăn phủ lên cho hắn, tay chưa kịp thu lại bỗng bị nắm chặt, cậu kinh ngạc không dám thở mạnh. Hắn vẫn còn đang ngủ, xem ra là nằm mơ. Nhẹ nhàng rút tay về, cảm giác nóng hổi nơi bàn tay hắn vẫn còn lưu lại!

***

Bước khỏi bồn nước ấm áp, tắm ban đêm quả thật rất lạnh, điều hòa có hoạt động tốt đến mấy cũng không thể chống lại khí lạnh ban đêm.

“!” nhắm mắt, cậu mò mẫm hai bên tìm kiếm khăn mặt, nhưng không ngờ lại mò phải một thứ gì đó vừa mềm lại ấm áp !

“ Em làm cái gì vậy!” Mở mở hai con mắt khó chịu còn dính nước, nhìn về phái Trình Hi đang đứng không vững, trên tay còn cầm khăn mặt, cậu lại lui dần về phía sau. Áo ngủ còn để ở phía cửa, cậu vội vàng đẩy Trình Hi chạy ra ngoài, Trình Hi uống cũng không ít, nên cậu chỉ cần dùng chút sức là dễ dàng đẩy hắn ra.

Phủ thêm áo ngủ lên người, chưa kịp hoàn hồn, đã bị một cỗ lực mạnh từ sau tóm lấy, cảm nhận được khí tức nóng hổi của Trình Hi ở ngay tai, thân thể không khỏi căng cứng lại.

Đến giây tiếp theo, khi áo ngủ đang dần bị mở ra, cậu mới hốt hoảng hô lên.

“Xuỵt! đừng đánh thức đứa nhỏ!” Trình Hi thanh âm không rõ ràng nói.

Cậu trừng mắt nhìn hắn, không hô lên nữa, không phải vì lời hắn nói, mà là do hắn đã xé một mảnh áo ngủ nhét vào miệng cậu.

Ngay khi khí lực của Trình Hi hạ xuống, cậu đã bị hắn đè ở trên tường, cảm giác được đầu gối hắn đang tách hai chân mình ra, cậu liền sống chết giãy dụa, nhưng giãy dụa vài cái liền bị chế trụ, lúc này cậu mới cảm nhận được Trình Hi đã hoàn toàn khác so với trước đây, hắn đã trở thành một người đàn ông cường tráng ! Bộ vị nam tính cứng rắn của hắn ma sát phía sau cậu, hắn dùng một tay ngăn cậu lại, tay kia đưa xuống hạ thân tìm kiếm!

Cậu lắc đầu, cầu xin hắn buông ra, nhưng hắn vẫn không liếc mắt nhìn đến, cứ tiếp tục làm việc của mình!

Ngay khi hắn cắn trên cổ cậu một ngụm, cậu liền đình chỉ động tác, hành vi của hắn thật giống như dã thú! Như thấu nỗi sợ hãi của cậu, hắn cúi đầu nở nụ cười, theo âm thanh rung động, hàm răng của hắn thi thoảng lại rơi vào da thịt cậu, đau đớn lại truyền đến.

“….” hô hấp của cậu như đình chỉ lại, một vật thô to nóng như lửa đang mãnh liệt xâm nhập cơ thế cậu, nơi ô uế kia còn chưa kịp được mở rộng, đã bị hắn đi vào. Phía sau đau nhức, chân mất dần đi khí lực, nếu không có hắn chế trụ cậu từ đằng sau, cậu sợ rằng mình đã té ngã rồi. Tay bị hắn vây chặt, cậu cũng không chống cự nữa.

“Chặt quá!” Thanh âm Trình Hi say sưa cất lên. “Thật sự là mộng đẹp…..”

Cậu ngây ngẩn ! Có nghe nhầm không chứ!

Nằm mơ?

Cậu còn đang suy nghĩ, bỗng cơn đau nhức truyền đến từ hạ thân cắt ngang nghi vấn của cậu.

Cơ thể ngoại trừ đau nhức ra thì không còn cảm giác được gì khác, tiếng thở dốc của Trình Hi cũng là âm thanh duy nhất cậu nghe được!

“Chặt quá!” hắn cứ lập lại nhiều lần, mà cậu chỉ có thể cúi đầu rên rỉ, loại sự tình này quả thật dù bao nhiêu lần cũng không chịu nổi!

Lồng ngực đập phập phồng liên tục, vòi sen chưa tắt vẫn đang tiếp tục xả nước xuống, Trình Hi dán chặt trên thân thể cậu! Nội tạng bị đâm vào hết sức khó chịu, môi run lên, nước trên mặt không biết đã chảy vào trong miệng cậu. Nếu hắn không ôm chặt cơ thể cậu, chỉ sợ cậu đã lạnh run không chịu nổi nữa.

Viền mắt trở nên nóng rực, độ ấm trên trán tựa hồ cũng mất đi, dù biết bản thân không dễ dàng mắc bệnh, nhưng loại sự tình này vẫn làm cậu hết sức thống khổ.

Địa phương nhỏ hẹp vẫn chưa được bôi trơn và mở rộng đã bị hắn cường ngạnh bài khai, dù có làm nhiều lần hành vi này cũng hết sức miễn cưỡng. Lúc này cậu còn có tâm tình nhớ lại những chuyện….kia, chẳng lẽ cậu cũng tiến bộ rồi sao! Lại có thể dời đi lực chú ý như vậy?!…..a….vẫn là đau chết đi được!

Trình Hi bỗng cắn cổ cậu, cậu cố gắng muốn tách hắn ra, ngay khi vừa quay đầu lại, cậu phát hiện mình làm sai rồi, hắn bất mãn lại gia tăng khí lực, như muốn cắn đứt da cậu. Bỗng cậu ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, hơi nóng của nước bốc lên, vị tanh càng thêm nồng đậm, nhưng lúc cậu cúi đầu mới phát hiện mình đã hiểu nhầm, mùi máu kia không phải từ cổ, mà là…..chỗ địa phương kia. Quả nhiên là miễn cưỡng …..

Trình Hi thở dốc ngày càng nhanh, cậu biết hắn sắp đạt đến cao trào! Nghĩ thầm: rốt cuộc cũng kết thúc!

Trình Hi tựa hồ như bị nước trên trán làm vướng víu, hắn lắc đầu, để lộ ra vầng trán thật trắng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ hắn. Lông mi dài nhỏ vốn không hợp với đàn ông, nhưng ở trên khuôn mặt hắn lại vô cùng hài hòa. Cái mũi cũng khiến nhiều người ao ước, hắn thở dốc, màu da dần phiến hồng, trông cũng thật gợi tình, tình cảnh như thế này mà cậu còn cảm khái dung mạo hắn!

Hạ thân cậu đã đau đến mức không còn cảm giác, chỉ còn biết nhìn bả vai của hắn phập phồng bất định mà phán đoán tình trạng của hắn, sau một hồi trừu sáp, hắn nhướn mi, phóng ra…….

Khoan đã…..hắn bắn ở trong thân thể cậu! Cậu còn không quên thân thể của mình như thế nào, bộ phân sinh dục nữ trong cơ thể cậu phát triển khá hoàn thiện, nếu không cậu cũng không thể nào có tiểu Tư.

Đợi hắn thả lỏng một chút, cậu liền lập tức đứng dậy, nhịn xuống cảm giác xấu hổ rút phân thân của hắn ra khỏi cơ thể.

Bả vai đột nhiên bị hắn nắm trụ, xoay người cậu lại, hắn vuốt ve hình xăm trên lưng cậu: “ rất đẹp…..là của tôi…..đều là của tôi….” Hắn cười rồi cúi đầu xuống liếm lộng lưng cậu, khiến cậu không khỏi run rẩy, sau đó,…..trên đùi liền cảm nhận được một vật cứng rắn. Cậu không màng đến nữa, cậu biết đêm nay sẽ không yên rồi, người đã say thì làm gì còn lý trí.

Quả nhiên những lần cậu tỉnh lại sau những đợt hôn mê ngắn, đều thấy Trình Hi vẻ mặt đầy dục vọng nằm úp sấp trên người cậu. Lúc này, cậu thấy thật may vì mình còn có thể hôn mê mà giải thoát.

***

Khi cậu mở mắt ra, liền thấy Trình Hi sắc mặt khó coi ngồi ở trước giường.

” Xin lỗi!”

Thật lâu sau, cậu vẫn không thể tin đây là lời xin lỗi của Trình Hi, cho dù trước đây hắn có ác liệt đến mức nào, cũng không hề nói qua hai chữ đó. Vành mắt của hắn đen một màu thật đáng sợ.

Cậu nhắm mắt lại, mắt cậu thực sự rất khó chịu . Xem ra Trình Hi đã hoàn toàn tỉnh rồi. Cậu thật sự mong sao mình đừng tỉnh lại a! Thật là xấu hổ! Hôm qua hắn làm như thế, cậu lại không trách hắn được….trời ạ! Cậu kéo chăn qua trùm đầu lại!

“Đừng làm vậy, không tốt cho cơ thể đâu!….” Trình Hi giật chăn bông ra, ép cậu phải lộ mặt ra ngoài.

Mình…mình….mình sao thế này…..đáng lẽ người không biết nói gì phải là Trình Hi chứ?!!

“……”

Sau một hồi trầm mặc, Trình Hi mở miệng nói: “ Hôm qua….anh…anh không biết…. lúc tỉnh lại mới phát hiện….mới……” Trình Hi càng nói càng nhỏ, đầu càng cúi thấp.

Cậu cũng không muốn cùng người say rượu tính toán, nhưng vẫn có ngoại lệ nha. … dù Trình Hi có dùng lý do gì biện hộ cho hành động tối qua của mình, cậu vẫn không thể trấn an mình tha thứ cho hắn, nhưng, không biết sao, thấy bộ dáng nao núng của hắn, cậu lại tự hiểu rằng là hắn không cố ý…

“…..tôi sẽ coi như không có việc gì xảy ra! Hôm qua là anh uống say….kì thực cũng một phần do tôi không khóa cửa”, Cậu thay hắn tìm một lý do: “Coi như không có chuyện hôm qua!” Nghe cậu nói xong, Trình Hi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“ Sao? Sao hả?”

Cậu bị Trình Hi nhìn chằm chằm, không khỏi sợ hãi! Lẽ nào hắn muốn cậu nói chuyện hôm qua đương nhiên có xảy ra sao?!

“Em không trách anh sao?”

“….” không phải là không trách, mà trách hắn thì được cái gì? Thời gian cũng không quay ngược lại!: “Dù sao chuyện cũng đã qua, sau này anh đừng uống nhiều như thế nữa!”

Trình Hi không phản ứng gì! Cậu cũng không hi vọng hắn cảm tạ mình, nhưng thấy hắn ngồi ngây ngốc ở đó, trong ngực không khỏi nặng nề.

“ Em không trách anh là được rồi! Uống thuốc đi! Em hình như là sốt rồi!”

Trình Hi cầm thuốc trên bàn đưa cho cậu.

Cậu thấy Trình Hi khôi phục bộ dạng bình thường, lại thấy bất mãn! Cậu lúc nào cũng không thể bày ra bộ dáng tự nhiên như thế được.

“ Umh.” Cậu cầm lấy thuốc uống.

“ Thân thể em anh đã lau sạch sẽ rồi, nghỉ ngơi vài ngày chắc cũng không sao, mấy ngày tới anh sẽ chăm sóc em”

“ Không cần! Nghỉ ngơi một chút là được rồi!”

“ Không được! Như vậy anh sẽ khó chịu, chuyện này cũng là do anh! Hôm đó đi với khách hàng, nên dù tửu lượng kém cũng phải uống, bình thường có trợ lí giải quyết, nhưng hôm qua hắn lại đi công tác! Nên anh mới như vậy! Bằng không anh tuyệt đối sẽ không đụng đến em!”

Trình Hi dặn cậu nghỉ ngơi xong liền đi ra ngoài, lời nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu cậu. Nếu đã không muốn đụng đến cậu thì đêm qua còn thèm khát như vậy làm cái gì! Quả nhiên vẫn là do uống say.

***

“Ba ba….ba ba làm sao vậy….?” Tiểu Tư tỏ vẻ hoảng hốt chạy tới chạy lui hai bên cậu. Cậu sờ đầu Tiểu Tư, đầu cậu rất đau.

Vừa lúc Trình Hi đi vào: “ Đến đây, không được quấy rầy ba ba nghỉ ngơi!” Nói xong liền lôi tiểu Tư ra ngoài, vừa đến cửa liền xoay người lại nói: “ Đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm nghỉ ngơi đi! Anh sẽ chăm sóc Tiểu Tư! Bị bệnh thường hay khát nước, nếu muốn uống nước thì kêu anh, anh ở ngay bên ngoài!”

“ Umh” cậu đáp. Có muốn nghĩ nhiều hay không thì giờ cậu cũng không thể.