Ác Mộng

Chương 36




Editor : Diệp tử

-o-



Xe bắt đầu giảm dần tốc độ.

Qua tấm kính mờ đục, cậu nhìn thấy bóng dáng học sinh đang qua đường, cậu giãy dụa từ trên đùi hắn trượt xuống, nếu để người khác thấy, cậu thật không còn mặt mũi nào để đi học a.

“Buông ra… Tới rồi…”

“Gấp cái gì…” Hắn gõ gõ kính xe “ Đây là thủy tinh đặc biệt, người bên ngoài nhìn vào không thấy đâu.”

Cậu biết, nhưng vẫn không muốn. Mà đối với Trình Hi, cho dù có làm bằng kính thủy tinh trong suốt, hắn căn bản cũng không thèm quan tâm.

Cuộc sống thật không công bằng, có một Ngô Thụy vừa tự ti, yếu đuối, như con chuột chũi trốn ở nơi tối tăm không có ánh sáng, lại cũng có một người như Trình Hi, cao cao tại thượng, kiêu ngạo hết sức bá đạo.

Trình Hi bế cậu về ký túc xá, xấu hổ và giận dữ khiến cậu không thể giãy dụa, chỉ có thể vùi mặt vào trong ngực hắn, hy vọng mình biến mất cho xong, cũng may lúc đó là giờ lên lớp, ký túc xá vắng tanh không có người.

Tới ký túc xá, hắn cũng không buông cậu ra, để mặc tài xế đi theo dọn dẹp, một lát sau, hành lý cùng đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng, căn phòng bụi bám đầy cũng được lau chùi sạch sẽ.

“ Ông đi được rồi!” Trình Hi nhẹ giọng nói.

Tài xế gật đầu “ Vâng, thiếu gia.”

“Thế nào?” Hắn bế cậu lên giường, thấp giọng hỏi.

Cái gì thế nào? Cậu nghi hoặc nhìn hắn, không dám hỏi lại. Hắn nhưng đã nhìn ra nghi vấn trong mắt cậu.

“Tôi đối với cậu không tệ chứ! Cảm thấy vinh hạnh không…” Hắn trịnh trọng hỏi .

Nếu như cậu chịu khuất nhục để đổi lấy ‘ vinh hạnh ‘ của hắn, cậu thật sự không biết hắn sẽ cuồng loạn đến thế nào nữa. Cậu không thèm để ý hắn , đứng lên đi tới chỗ hành lý, lấy ra bộ đồng phục có chút hơi ẩm ướt.

Cầm bộ đồng phục, cậu mặc kệ Trình Hi, đi vào phòng tắm.

“Làm cái gì vậy?” Hắn kéo áo cậu.

“Giặt quần áo a!” Cậu ngắn gọn trả lời.

Hắn cầm bộ đồng phục trên tay cậu vứt ra cửa sổ, trầm giọng “Lãng phí thời gian, nếu giặt quần áo thì thà cùng tôi lên giường!”

Cậu nhìn bộ đồng phục rơi xuống, không muốn cùng hắn tranh luận, dưới lầu có cây cối, muốn lấy chỉ cần xuống dưới tìm một chút là được.

“ Cậu làm gì đó!” Hắn kéo tay cậu.

“ Đồng phục bị anh ném đi rồi, tôi muốn xem nó rơi ở đâu, lát nữa xuống lượm lên thôi.”

“Cậu cố ý làm trái ý tôi đúng không? Tôi sẽ mua đồng phục cho cậu! Nếu như cậu ra khỏi cửa một bước, tôi sẽ xé rách toàn bộ quần áo của cậu!”

Hắn gào lên, khiến cậu hoảng sợ, cậu không hiểu hắn vì cái gì mà tức giận , nhưng cậu biết hắn không đùa, vì thế cậu chỉ im lặng lùi sâu vào trong giường, cắn môi nhìn hắn.

___________

Hết