Ác Mộng

Chương 32




Editor + Beta: Diệp tử

-o-



“A… a…” Cậu cắn môi rên rỉ, đau đớn từng đợt từng đợt xuyên vào não.

Huyệt khẩu bắt đầu rỉ nước, máu theo phân thân cực đại của hắn chầm chậm chảy xuống, khiến xâm nhập của hắn càng lúc càng dễ dàng.

Khi hắn buông cậu ra, mùi vị tanh tưởi của máu cũng theo không khí loãng ra, cậu cắn môi, thật sự là rất buồn nôn. Đau đớn, khiến ý thức cậu cũng mơ màng, cậu thậm chí còn mấy lần bất tỉnh, mỗi lần hắn đều dùng nước lạnh tạt vào, có khi dùng vài cái tát kéo tỉnh cậu.

“ Cậu là sủng vật của tôi ! Của tôi! Lần sau còn dám chạy, tôi phế chân cậu! không cho cậu chạy thoát, tôi tuyệt đối không buông cậu ra… Cậu, đời này chỉ có thể là của tôi!…” Hắn liên tục lặp lại những lời đầy chiếm hữu.

Đến tối hắn mới thỏa mãn, ôm cậu cùng ngủ trên giường, cảm nhận hơi thở bình ổn của hắn bên tai, cậu vội vã động đậy cánh tay, cố gắng vận động cổ tay, trải qua một hồi dằn vặt của hắn, cà vạt cũng lỏng ra, từng chút từng chút, đã cởi được dây trói.

Cậu run rẩy tách khỏi cơ thể hắn, cố gắng không đánh thức hắn, quần áo của cậu bị hắn quăng trên giường, với tay cầm chúng lên, lại lấy thứ nằm trong ống quần ra, là một tờ báo được vo chặt, có thứ gì bên trong, cậu rút ra, lưỡi dao sắc bén lành lạnh ánh lên tia sáng.

Trình Hi… Trình Hi… Tay cậu run rẩy, hắn tại sao không buông tha cậu. Cậu sợ, cậu hèn nhát…. Thế nhưng, cậu liên tục niệm tên hắn, cái tên ám ảnh cậu từng giây từng phút, hành hạ cậu đến ngay cả tư cách làm người cũng không có, tên hắn mỗi lần vang lên, lại tiếp thêm cho cậu sức mạnh.

Trình Hi nằm ngủ trên giường, ngực hắn bình ổn lên xuống, trái tim hắn, sinh mệnh của hắn, nằm ngay bên trái ngực khuôn ngực rắn chắc kia.

Mũi dao sắc lạnh đặt trên ngực hắn, tim cậu đập liên tục, nếu như hắn không chết, cậu sẽ không được tự do. Còn có cha mẹ của cậu nữa! Cậu run rẩy nắm chặt lưỡi dao trong tay, giờ cậu mới biết có rất nhiều chuyện, dù muốn cũng chưa chắc làm được, đối với việc giết người thực sự là đáng sợ vô cùng.

“Đau !” Hắn đau đớn tỉnh giấc, lưỡi dao theo bàn tay xiết chặt của cậu đâm vào ngực hắn. Tơ máu từng giọt phun ra, hắn đánh cậu té xuống đất. Vẻ mặt hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cậu.

Hắn phát hiện rồi, không còn cách nào khác, cậu cố gắng dùng dao đâm về phía hắn lần nữa, nhưng dao chưa kịp chạm đến hắn, cậu đã bị hắn đánh đến thê thảm. Hắn cầm dao trên tay cậu vứt đi, không chút lưu tình đánh cậu. Chờ đến lúc cậu không còn khí lực nằm thoi thóp trên mặt đất, hắn mới phẫn nộ nắm tóc cậu thở dốc.

Hắn xé chăn buộc lại vết thương đang chảy máu, cầm lấy điện thoại, cậu không biết hắn nói gì, lúc này ý thức của cậu đã rời khỏi cơ thể.

Lát sau, một người đàn ông xuất hiện, hắn nhìn Trình Hi hốt hoảng kêu lên “Thiếu gia!” Sau đó, giúp Trình Hi xử lý vết thương trên cơ thể. Hắn lại nhìn cậu, rồi khẽ nói.

“ Xem vết thương cậu ấy!”

“Vâng, thiếu gia!”

Người đàn ông kia đến gần cậu, lật cậu lại xem xét: “Thiếu gia, cậu ấy không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc là khỏi.”

“ Ông ra ngoài đi, chuyện hôm nay không được nói ra !” Trình Hi lạnh lùng căn dặn.

***

Trình Hi cầm ly nước, đến gần cậu. Cậu theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cơ thể vô lực chỉ đành bất động.

Hắn đá vào bụng cậu, khí lực không lớn, nhưng cũng đủ đem đến cho cậu một trận thống khổ. Cậu biết hắn đang rất phẫn nộ, hắn không ngờ, một kẻ nhu nhược như cậu, lại có gan dùng dao đâm hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cậu, như không có chuyện gì xảy ra.

“Bảo bối, em thật sự làm tôi rất bất ngờ nha! Đúng là một món quà thú vị ! Tôi tất nhiên cũng có quà cho em…” Hắn bế cậu lên, đem cậu đặt lên giường.

“Bảo bối, tại sao làm vậy ? Muốn giết tôi sao?”

“…”Cậu cắn môi không đáp.

“Không nói sao? Tôi đoán… là vì hôm qua tôi uy hiếp cha mẹ em, nên muốn giết tôi sao! Bởi vì em biết, em trốn cũng không thoát khỏi tôi, cho nên muốn giết tôi! Đúng không? ” Hắn càng nói càng trầm giọng.

Cậu nuốt máu tanh trong miệng, như cũ không nói một câu.

“ Em quá ngốc rồi!” Hắn vuốt tóc cậu, kéo đầu cậu lại, áp sát mặt cậu vào mặt hắn “ Em cho rằng giết tôi, tôi chết là xong sao? Em có biết Trình gia nếu nhúng tay vào, chuyện gì cũng không giấu được, đến lúc đó, cha mẹ của em còn đối mặt với những chuyện khủng khiếp hơn. Còn em, Trình gia nhất định sẽ khiến em, sống cũng không được, chết cũng không xong! Cho nên… Sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa!” Nói xong, hắn buông tay, thả cậu rơi xuống giường.

Reng reng…

Hắn nhíu mày, cầm lấy điện thoại “ Được, đưa bọn họ vào đây!”

Nói xong, lập tức dập máy.

“Bảo bối, cha mẹ em tới rồi, thực sự là nhắc đến Tào Tháo, thì Tào Tháo đến !”

Cậu mở to mắt, cha mẹ tìm đến sao!!

“Một lát nữa sẽ có kịch hay cho em xem, coi như đáp lễ món quà của em !” Hắn âm hiểm cười, nhặt lưỡi dao sắc lạnh nằm trên mặt đất lên.

___________

Hết