Ác Mộng

Chương 30




Editor + Beta: Diệp tử

-o-



Tiếng cười lãnh khốc của hắn truyền đến qua điện thoại “ Bảo bối, em đừng kích động nữa! A… Cha mẹ em đang leo núi, em nói xem, bùn đất trơn như vậy, bọn họ có thể hay không trượt chân rơi xuống …”

“ Anh…” Hắn ám chỉ cái gì “ Anh muốn gì.. Anh muốn làm cái gì…” Cậu hoảng loạn gào lên.

“Tôi không muốn làm gì a, bảo bối, trên núi không khí quả thật trong trẻo, tiếc là rất ít người qua lai, dù có người rơi xuống, e là cứu không được a ! Mà tôi lại có vài ‘người bạn’ đang chờ sẵn ở đó, em nói xem, cha mẹ em có nên gặp họ hay không? Thật là khó xử a!

Máu trong người gần như đông lại, hắn đang điên cuồng nói cái gì a!

“ Anh đừng làm càn, sẽ vào tù đấy!” Cậu oán hận nói lớn, tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

“Ngồi tù? Em đùa vui thật đó, bảo bối!” Hắn cười châm biếm “ Em không biết sao? Chỉ cần có tiền là đủ … Bảo bối, em quá ngây thơ rồi”

Từng tiếng từng tiếng ‘bảo bối’ làm thân thể cậu càng lúc càng run rẩy. Lời nói hắn vô cùng uy hiếp !

“ Anh rốt cuộc muốn cái gì… Tại sao lại là tôi chứ!” Cậu nức nở, nước mắt cũng muốn chảy ra “ Anh buông tha tôi đi…”

Hắn lạnh giọng “ Em là sủng vật của tôi, tôi muốn thế nào thì thế đó! Em dám trốn đi, còn dám bảo tôi thả em ! Bảo bối, không muốn sống nữa sao?”

“…”

“ Đi ra ngoài, xe đang chờ. Nếu không, tin tức trên báo ngày mai sẽ có hai vợ chồng vô ý gặp tai nạn trên núi! Suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể làm mọi chuyện, đừng tự mình chuốc lấy bất hạnh.” Hắn nói rất chậm, mỗi chữ đều rất rõ ràng bên tai cậu “…Còn có, bảo bối, có biết là đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi rồi không? Tôi không muốn chuyện này lại tiếp tục tái phạm, chỉ sợ bảo bối lúc đó sẽ không chịu nổi sự trừng phạt của tôi…”

Cậu im lặng, đầu óc như muốn vỡ ra.

“Hiểu rõ rồi chứ, một tiếng sau xe sẽ chạy…. a, cha mẹ em đã lên đỉnh núi rồi, hắc hắc, tôi đợi câu trả lời của em đó”.

Một tiếng nữa, nếu như mình không đi, hắn thực sự sẽ làm hại cha mẹ mình sao? Sẽ không, nhất định hắn chỉ dọa mình thôi, sẽ không đâu, nhưng,… Trình Hi điên loạn thế này, hắn nói làm là sẽ làm. Không, nếu như cậu ra ngoài, hắn sẽ không buông tha cậu.. cậu nhìn đồng hồ, mạch máu như căng ra trong lồng ngực.

Đến phút cuối cùng, cậu ngừng suy nghĩ… Anh thắng rồi, Trình Hi!

Cậu đi ra ngoài, một chiếc xe đen bóng có rèm che đang chờ sẵn. Khi cậu vừa đóng cửa nhà lại, cửa xe liền mở ra, Trình Hi ngồi bên trong cười đến sảng khoái, hắn bước ra khỏi xe, vươn tay “Bảo bối, tôi biết em sẽ đến!”

____________

Hết