Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly

Chương 3




[3] Bạch Thú thành Tây

Phương Tĩnh Dư phát hiện ra rằng Bạch Thú thực sự là một gã yêu quái lôi thôi nhếch nhác. Ngoại trừ một bữa ăn đầy khoai tây mỗi ngày, thời gian còn lại hắn đều chậm rãi cuốc đất trong vườn rau trước nhà, không thì cũng nằm ngủ trên bãi đất trống trước hiên nhà trúc.

Hắn cũng chẳng buồn lót tấm đệm nào mà cứ thế nằm ngủ trên hành lang đầy bụi. Ngoài một khu vực nhỏ trông có vẻ khá sạch sẽ kia, đại khái chắc là vì hắn hay ngủ ở chỗ đó, những nơi khác đều tích tụ chút bụi bặm dày đặc, không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa quét dọn tới.

Ấy thế mà hắn còn thích mặc đồ trắng, lượn lờ trong đất một hồi vạt áo đã lấm lem bùn đất, nhưng hắn lại chẳng mấy quan tâm, trực tiếp giẫm cả đôi giày đầy bùn đi vào nhà và bước lên hành lang chỗ mình ngủ. Cứ thế trải qua một ngày, cả bộ quần áo trắng tinh đều bẩn hết thành màu xám ngoét. Phương Tĩnh Dư nghĩ, khoảnh khắc lần đầu tiên cô gặp hắn chắc là khoảng thời gian sạch sẽ nhất trong ngày của hắn.

Phương Tĩnh Dư có tính thích sạch sẽ nên nhìn thấy Bạch Thú như vậy khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô chỉ ước mình có thể c ởi quần áo hắn xuống rồi mang đi giặt sạch, nhân tiện tẩy rửa luôn cho cái thân của hắn nhưng cô không dám. Cô chỉ có thể ở đó bức rứt nhìn hắn biến bản thân mình từ một tiên nhân lạnh nhạt thành một gã giẻ lau bẩn thỉu.

May là buổi tối Bạch Thú còn biết thay quần áo, Phương Tĩnh Dư không thấy hắn tắm rửa và cũng chẳng biết rốt cuộc hắn có tắm hay không, nhưng thấy hắn sạch sẽ trở lại khiến cô cũng yên tâm.

Cả căn nhà trúc chỉ có một phòng duy nhất có thể ngủ, ban đầu Phương Tĩnh Dư còn 1o lắng không biết mình sẽ ngủ trong bếp hay ngoài hành lang. Sau đó, cô phát hiện ra ban đêm Bạch Thú không ngủ trong phòng mà chạy lên trên mái nhà ngủ. Vì vậy, Phương Tĩnh Dư đã có thể ngủ trong gian phòng duy nhất kia.

Cũng chính trong đêm đầu tiên ấy, vấn đề Bạch Thú là loại yêu quái gì khiến Phương Tĩnh Dư bối rối trong một hồi lâu đã được giải quyết.

Hắn ta là một con hồ ly trắng.

Phương Tĩnh Dư đứng trước nhà trúc, nhìn con hồ ly trắng khổng lồ chiếm trọn cả mái nhà, thấy cái đuôi dài của hắn thòng xuống trước cửa sổ, thật kỳ lạ là cô lại không có bất cứ cảm giác sợ hãi nào. Có lẽ vì cô cảm thấy một con hồ ly không thích ăn gà mà lại thích khoai tây, thật sự vừa hoang đường vừa buồn cười, nghĩ vậy cô cũng chẳng còn chút tâm tư nào để sợ hãi.

Hoặc cũng có thể vì con hồ ly trắng này thật sự trông rất đẹp mắt, dưới ánh trăng, bộ lông của nó tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài màu lam giống như một mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng.

Ở chung được một thời gian, Phương Tĩnh Dư dần cảm thấy Bạch Thú thật sự là một loài yêu rất dễ sống chung, ngoại trừ việc thích nói phiền và không buồn đáp lại lời người khác. Mỗi ngày hắn đều tìm đến chỗ cô chén một bữa khoai tây, thời gian còn lại thì chẳng quản cô làm gì hay đi đâu.

Hành lý của Phương Tĩnh Dư bị rớt lại trên đường, cô không có quần áo để thay hay tắm gội này nọ, nhưng cô lại thích sạch sẽ. Sau ba ngày chịu đựng, cuối cùng cô đành quyết định, dù có phải chọc giận Bạch Thú thì cô cũng muốn đi tắm và thay quần áo.

Lúc đó Bạch Thú đang ngủ ở hành lang, trên bộ 3 quần áo trắng hắn thay đêm qua có rất nhiều vết bùn, ống tay áo cũng bẩn, đôi giày trắng lộ ra ngoài cũng dính đầy bùn đất.

Khi nghe thấy Phương Tĩnh Dư thận trọng nói muốn mượn một bộ quần áo của mình, hắn lắc lắc đôi tai như một con hồ ly rồi khẽ xoa cánh tay và ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Quần áo, trong phòng. Phiền." Nói xong hắn lại ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Phương Tĩnh Dư vui vẻ tìm thấy một bộ quần áo màu trắng trong phòng, lại thấy thêm một suối nước nóng ở phía sau rừng trúc.

Thế nhưng nhìn núi quần áo bẩn màu trắng chồng chất bên cạnh suối nước nóng, cô không khỏi giật giật khóe miệng. Bạch Thú hắn rõ ràng chưa bao giờ giặt quần áo của mình, vậy hắn sẽ làm gì khi đã thay hết tất cả số quần áo kia đây?

Nghĩ lại thì hình như bộ đồ trong tay cô là bộ duy nhất còn sót lại trong mấy cái rương trong phòng, Phương Tĩnh Dư chỉ cảm thấy trán mình nổi hết cả gân xanh.

Trước khi tắm, cô bắt đầu giặt đống quần áo trắng kia, tìm một con suối nhỏ khác và tìm thấy được một cây bồ kết ở gần đó. Thầm cảm ơn bà ngoại ở quê đã từng dạy mình giặt quần áo bằng bồ kết, Phương Tĩnh Dư ngồi xổm bên suối và cật lực vò vò mớ quần áo nọ. Cô nghĩ hình như mình đã từ một đầu bếp toàn thời gian biến thành bảo mẫu, mà còn là công việc cô chủ động làm.

Cô chạy đi chạy lại trong phòng, lúc thì tìm những chiếc sọt tre để chất quần áo, lúc lại tìm dây thừng buộc trong rừng trúc trước nhà để phơi. Bạch Thú cứ lẳng lặng nằm ngủ trên hành lang, chỉ thỉnh thoảng nhướng chút mỉ mắt lên nhìn cô hấp ta hấp tấp chạy lướt qua mình.

Lúc Phương Tĩnh Dư đã phơi được một nửa số quần áo và trở lại con suối để giặt tiếp thì Bạch Thú đột nhiên đứng dậy và đi đến giữa dàn quần áo trắng đang phơi khắp sân. Hắn ngửi bên này lại hít bên kia. Với vẻ mặt thờ ơ, hắn đưa tay sờ sờ vào bộ quần áo trắng tỉnh đã được giặt sạch sẽ như mới. Nhìn thấy trên y phục trắng bị mình tạo ra một dấu tay màu đen, Bạch Thú giật giật lỗ tai, dường như có chút sợ hãi rút bàn tay đen thùi về.

Khi Phương Tĩnh Dư quay lại đây để phơi quần áo, đã nhìn thấy dấu tay đen bắt mắt kia.

Ở đây chỉ có cô và Bạch Thú, không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Thế nhưng, nhìn thấy Bạch Thú xoay vào trong nằm ngủ bất động trên hành lang, Phương Tĩnh Dư không nói gì mà chỉ lấy quần áo đi giặt lại lần nữa. Ấy mà sau khi cô cầm quần áo quay người đi thì Bạch Thú đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Từ khi Phương Tĩnh Dư bắt đầu giặt quần áo cho Bạch Thú, nhìn hắn ngày nào cũng làm bẩn bộ đồ sạch sẽ trên người mà mình đã tự tay giặt, cô cảm thấy vô cùng nóng ruột, tất cả đều là thành quả lao động của cô mà.

Sau khi nhận thấy được sự bao dung của Bạch Thú dành cho mình, Phương Tĩnh Dư ngày càng trở nên lớn gan hơn. Cô bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Bạch Thú, sau đó nhắc nhở hắn "Hãy thay một đôi giày trước khi xuống ruộng, và vén tà áo lên nữa." “Đừng ngủ trên mặt đất như thế.” “Đừng dựa vào bếp, đừng ngồi xổm dưới đất ăn khoai tây.”

Lần nào Bạch Thú cũng sẽ nói: "Phiền." Nhưng sau đó lại cố gắng làm theo lời cô nói, hợp tác đến mức Phương Tĩnh Dư không dám tin tưởng.

Mặc dù hắn vẫn sẽ làm quần áo của mình dính đầy bụi bẩn, dầu mỡ, nhưng dù sao thì thái độ cũng đã rất tốt. Làm một yêu quái dễ nói chuyện như vậy, Phương Tĩnh Dư đã hài lòng rồi.

Thở dài, cô xắn tay áo cam chịu số phận quét dọn trong ngoài nhà, quét sạch hành lang nơi hắn thường ngủ, thậm chí còn lấy trong tủ ra một chiếc đệm lông màu trắng mềm mại để trải ở đó.

Bạch Thú nhìn thấy chiếc đệm trắng kia, không nói không rằng nhặt nó lên ném đi thật xa, sau đó cứ thế mà ngủ trên hành lang đã sạch sẽ hơn bình thường gấp mấy lần.

Lúc Phương Tĩnh Dư đau đầu muốn đi lấy lại tấm đệm kia, cô bất ngờ bị Bạch Thú kéo vào lòng. Trái tim cô lỡ một nhịp thật mạnh, và thứ dâng lên ngay sau đó không phải sợ hãi mà là một loại... niềm vui xen lẫn bình tĩnh không dễ nhận thấy.

Bạch Thú thích cúi gập khi ngủ trong hình dạng con người, lúc này nửa người của Phương Tĩnh Dư được bao bọc giữa ngực và cánh tay hắn. Phương Tĩnh Dư đếm nhịp tim đập thình thịch của cô, đột nhiên nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Tấm da lông đó là của anh trai ta."

Là bộ lông lưu lại sau khi anh trai hắn chết sao? Phương Tĩnh Dư bỗng cảm thấy dường như mình đã vô tình xâm phạm Bạch Thú, thế mà lại dùng bộ lông của người thân hắn làm đệm cho hắn, vậy nên hắn đang tức giận phải không?

"Là bộ lông còn sót lại sau khi ta nuốt luôn anh ta. Không ngon, mùi khó chịu, phiền." Phương Tĩnh Dư nghe thấy vẻ ghét bỏ trong lời nói của hắn, nhất thời cô không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy suy nghĩ của con người và yêu quái quả nhiên hoàn toàn khác biệt.

Bạch Thú nói xong câu kia, tựa cằm lên đầu Phương Tĩnh Du, khẽ ngửi rồi híp mắt lại dường như cảm thấy rất thoải mái, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Phương Tĩnh Du: "..." Cô có lẽ đã được sử dụng làm tấm đệm.