Ác Ma Truyền Kỳ

Chương 4




Đằng Tuấn cùng Đào Ý Khiêm sau một khoảng thời gian ngắn ngủi sống “hòa hợp” thì không bao lâu sau Tôn Trường Dung lại gọi điện thoại đến làm cho tâm tình Đằng Tuấn có chuyển biến.

Sáng sớm hôm nay, Đằng Tuấn ở Kỳ Lân Hiên đã nhận được một cuộc điện thoại gọi đến. Tôn Trường Dung không biết đã dùng thủ đoạn gì biết được số điện thoại bí mật này của Tường Hòa Hội Quán, cư nhiên điện thoại trực tiếp đến. Chuyện này làm cho Đằng Tuấn tâm sinh cảnh giác.

“Uy?” Hắn khẩu khí không tốt lắm.

“Đằng tiên sinh, ta là Tôn Trường Dung.”

“Có thể tra ra số điện thoại này không có vài người. Ngươi thật giỏi!” Hắn lạnh lùng nói.

“Làm sao vậy. Vì muốn cùng nhóm Tường Hòa Hội Quán các ngươi đàm sinh ý, ta đương nhiên phải xuất ra bản lãnh chứ.” Tôn Trường Dung nhất kính cười hì hì.

“Có việc sao?” Đằng Tuấn nhíu nhíu mày, đối với Tôn Trường Dung không chỉ cảnh giới mà còn có thêm vài phần chán ghét.

“Nghe nói ngày đó ngươi đã gặp tiểu nữ.” Tôn Trường Dung khi nghe nữ nhi nhắc tới chuyện này đã kinh ra một thân mồ hôi lạnh. Thân phận của Đào Ý Khiêm khi nào thì bị vạch trần? Nàng như thế nào lại chưa từng nói qua?

“Ta còn không biết ngươi có đến hai nữ nhi, lại bất đồng họ.” Hắn như thế nào cũng không buông tha cơ hội nói móc.

“Này… Thật sự có lỗi, làm cho Ý Khiêm giả mạo nữ nhi Bội Bội của ta, thật sự là bởi vì Bội Bội ngày đó thân thể không khoẻ…”

“Thân thể không khoẻ có thể ở Hồng Kông mua sắm, ở cửa hàng tiêu phí đến 5 vạn đô la Hồng Kông?” Đằng Tuấn cười lạnh. Công phu điều tra tư liệu bằng máy tính của Giang Trừng có thể xem là số một, không ai bằng.

“Ách…” Tôn Trường Dung bị nói đến nói không ra lời.

“Chúng ta liền nói trắng ra đi! Tôn Đổng, ngươi phái Đào tiểu thư đến mục đích chính không phải là vì sinh ý sao?” Hắn lười cùng hắn ta pha trò.

“Ha ha, ngươi thật lợi hại. Đúng vậy, ta chỉ là ra thủ đoạn nhỏ thôi.” Tôn Trường Dung thản nhiên trực tiếp thừa nhận.

“Nói đi! Ngươi muốn gì?”

“Ta đây sẽ nói thẳng ra. Nghe nói Hội quán ở Singapore bút đại sinh ý đang đấu thầu…”

“Thì ra là thế.” Đào Ý Khiêm nói đúng, quả thật Tôn lão gia này coi trọng bút sinh ý kia.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng đem bút sinh ý kia điều động nội bộ cho ta, ta có thể cho các ngươi tiền boa 10%. Hơn nữa cũng đem Đào Ý Khiêm nhượng cho ngươi.” Tôn Trường Dung thấp giọng nói.

“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ đáp ứng?”

“Không ai có thể cho các ngươi lợi nhuận lớn như vậy. Hơn nữa, còn có thêm một cô gái trẻ tuổi mĩ mạo lại thuần khiết.” Tôn Trường Dung cười đến ái muội.

“Ngươi là nói Đào Ý Khiêm?”

“Đúng vậy. Nàng kỳ thật là cô gái ta nhận nuôi. Ta cùng nàng có giấy khế ước, chỉ cần ta phân phó cái gì nàng cũng sẽ làm.”

“Vì sao nàng nghe lời như vậy?” Trong lòng hắn nổi lên tức giận không thể giải thích.

“Đây là ước định lúc trước. Chỉ cần ta giúp nàng tìm được người nàng muốn tìm, nàng đời này phải nghe lời ta.” Tôn Trường Dung dào dạt đắc ý nói.

“Nàng muốn tìm người nào?” Đằng Tuấn thanh âm lạnh hơn.

“Này… việc này không thể nói. Dù sao, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, nàng chính là của ngươi.”

“Phải không?”

“Ngươi hẳn là vừa mắt nàng. Nàng bộ dáng đáng yêu như vậy, lại chưa từng bị nam nhân chạm qua, lại biết quyền cước. Đem nàng theo bên người rất an toàn, lại thực dụng…”

“Đủ.” Hắn ra lệnh cưỡng chế hắn ta im miệng, nghe không nổi ngôn từ hạ lưu của hắn.

“Được rồi.”

“Đem khế ước của nàng với ngươi đưa cho ta, nàng với ngươi khi đó không còn liên quan gì nữa, ta liền đem sinh ý ở Singapore giao cho ngươi.” Đằng Tuấn lãnh đạm cứng rắn nói.

“Không thành vấn đề.” Tôn Trường Dung nghĩ đến có được sinh ý này, cao hứng không thôi.

“Còn có, nói cho ta biết người nàng muốn tìm là ai?”

“Này…”

“Không nói, chuyện này coi như không tính.”

“Ngươi nhất định chưa từng nghe qua một người tên là ‘Hades’.” Tôn Trường Dung trong thanh âm có kích động không tầm thường.

Đằng Tuấn sắc mặt nhanh biến, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Hades?”

“Đúng vậy, một người bảy năm trước đã biến mất vô tung.” Nhắc tới Hades, Tôn Trường Dung tựa hồ có điểm hưng phấn.

“Nàng vì sao muốn tìm hắn?”

“Vì giết hắn. Nghe nói Hades giết cả nhà nàng.”

“Tốt lắm, ta đã biết.” Hắn không đợi Tôn Trường Dung trả lời liền treo điện thoại. Ánh mắt đông lạnh chứa thống khổ cùng phẫn nộ. Không biết là vì sự tình này đúng như hắn ban đầu đoán giống nhau mới làm cho hắn tức giận, hay là cái tên “Hades” này lại lần nữa bị nhắc tới.

Nàng quả nhiên là tới giết hắn. Đào Ý Khiêm!

Đằng Tuấn áp không được trong lòng lo lắng, đi nhanh lao ra khỏi Kỳ Lân Hiên, đi vào phòng khách Đào Ý Khiêm đang trụ, không gõ cửa liền trực tiếp xông vào.

“Ai?” Đào Ý Khiêm phản ứng nhanh nhẹn chuyển qua bên cạnh, đối với người tới liền đánh xuống một chưởng. Đợi khi thấy rõ ràng là Đằng Tuấn thì tay cũng đã không thể thu trở lại, trực tiếp hướng thẳng đến ngay mặt hắn.

Đằng Tuấn dùng tay ngăn lại, thân hình gọn gàng chợt lóe, người như quỷ mỵ bàn đi vào phía sau Đào Ý Khiêm.

“Đằng Tuấn!” Nàng vội vàng quay người lại, phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn che kín một phần âm trầm.

Mấy ngày nay, quan hệ của bọn họ đã đạt tới một loại phối hợp kỳ lạ. Đằng Tuấn tuy rằng đối với lai lịch Đào Ý Khiêm khả nghi nhưng hắn vẫn hy vọng nàng không phải là người kia như hắn nghĩ: “thiên sứ”… trong đêm đó!

Nhưng sự thật chứng minh, xác thực ý đồ của nàng không tốt, dưới lớp ngụy trang tươi cười đó, tất cả đều là oán hận, muốn báo thù.

Vì thế hắn không thể không tức giận, tâm tình trêu đùa cũng đã biến mất, bản năng tự vệ từ nhỏ khi gặp phải nguy cơ lại lần nữa muốn đứng lên, trong lòng hắn chỉ có một thanh âm vang lên: Đả đảo địch nhân!

Hiện tại, hắn không hề muốn lãng phí thời gian cùng nàng chơi trò chơi, hắn muốn thoát ra.

“Ta bỗng nhiên muốn đến xem ngươi.” Hắn thu hồi tâm thần, lại lần nữa mỉm cười, chính là cái cười này đã không có nửa điểm lo lắng.

“Nga?” Hắn trở nên không giống trước. Nàng nhận thấy được một loại hơi thở xa lạ lại bức người ở trên người hắn xuất hiện, hơn nữa là nhằm vào nàng.

“Chúng ta ở chung một đoạn thời gian, ngươi cảm thấy ta là dạng người gì?” Hắn đột nhiên đưa ra vấn đề này.

“Này…” Nàng giật mình. Hắn hỏi cái này để làm gì?

“Còn nhìn không ra đến?”

“Không, chính là không cách nào hình dung.” Nàng cẩn thận trả lời.

“Tận lực nói xem.” Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sô pha nhỏ.

“Ngươi là người… thực biết cách bảo hộ mình, sở hữu tâm tư, cảm xúc cũng không nguyện bị nhân nhìn thấu.” Nói xong, nàng bỗng nhiên phát hiện hắn cùng nàng có không ít điểm chung.

“Còn có gì nữa?”

“Ngươi… không có tính trẻ con của người hai mươi tuổi, ngược lại lão thành đến dọa người, rất thành thục, lại rất… nguy hiểm.” Nàng nói vô cùng vất vả. Sợ nói nhiều quá sẽ khiến hắn hoài nghi, nói quá ít lại sợ hắn không hài lòng.

“Ngươi cảm thấy ta nguy hiểm?” Hắn thế nhưng nở nụ cười.

“Đúng vậy, ngươi giống cái hồ sâu không lường được, nhìn không thấy đáy, mà mọi người thường đối với những thứ thấy không rõ đều cho rằng nguy hiểm.” Lời của nàng rất giống triết lý.

“Vậy còn ngươi?” Hắn suy nghĩ sâu xa nhìn nàng.

“Ta?” Nàng lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi nguy hiểm sao?”

“Ta nguy hiểm hay không nguy hiểm còn phải xem đối tượng.” Nàng hai mắt nhìn thẳng hắn.

“Ngươi là một nữ nhân thông minh.” Hắn toát ra một câu như vậy.

“Cám ơn ngươi khen ngợi.”

“Một nữ nhân thông minh lại xinh đẹp đối với nam nhân mà nói thật là rất có lực hấp dẫn.”

“Ngươi đang châm chọc ta?” Nàng nhíu mày tức giận.

“Không, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta đối với ngươi hứng thú không chỉ nói như vậy mà thôi.”

Hắn đứng lên, cười, hướng về phía trước từng bước.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Nàng cũng lập tức lui về phía sau từng bước.

“Ta muốn ngươi.” Vẻ mặt hắn mỉm cười làm cho người ta da đầu run lên.

“Ngươi…” Nàng chấn động.

“Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, ta trả giá đại giới, dù sao cũng phải cầm lại thù lao, đạo lý này là đương nhiên.” Hắn đến gần nàng, thân thể cao to, ý đồ rõ ràng.

“Có ý tứ gì?” Nàng cẩn thận lại lui về phía sau từng bước.

“Hôm nay Tôn Trường Dung gọi điện thoại cho ta, hỏi ta đối với ngươi hài lòng hay không. Hắn nói…” Hắn giơ tay đùa nghịch sợi tóc bên má nàng, khuôn mặt tà tuấn tựa như dã thú đang đùa con mồi.

“Hắn nói gì?” Nàng có dự cảm không tốt.

“Hắn nói chỉ cần ta đáp ứng sinh ý đem đấu thầu ở Singapore giao cho hắn, ngươi sẽ tùy ta xử trí.”

“Dùng ta đến đổi? Ngươi… ngươi sẽ không ngốc đến nỗi đáp ứng hắn chứ.” Nàng đề cao âm lượng, thử né tránh hắn lại gần.

“Thực không khéo, ta đã đáp ứng hắn. Hơn nữa, hắn còn đem ‘khề ước bán mình’ của ngươi cũng chuyển giao cho ta.” Hắn đi bước một tới gần nàng.

Nàng kinh sợ trừng lớn mắt. Tôn Trường Dung thế nhưng đem nàng bán.

“Ngươi… dùng sinh ý ở Singapore đến trao đổi một tiểu nữ nhân như ta, ngươi cảm thấy có lời sao?” Khó trách nàng cảm thấy hắn hôm nay có điểm bất đồng. Mấy ngày trước hắn chỉ tựa như mèo đùa chuột, chỉ hứng thú ngoạn đùa thôi; nhưng hôm nay hắn thô bạo mà nguy hiểm, như là muốn nuốt chửng nàng. Nguyên lai là bị Tôn Trường Dung ảnh hưởng.

“Phương pháp này trước kia có không ít người muốn thử qua, nhưng ta không ra tiếng, không hiểu ‘hưởng dụng’, hiện tại ta nghĩ thoáng rồi. Dù sao đều là gian thương, mặc kệ là ai, chỉ cần ích lợi mà không có tổn hại là được. Mà ngươi, chính là điều kiện phụ, ta rất muốn nhìn xem giá trị của ngươi có bao nhiêu.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ về hai má nàng. Nàng lập tức tránh tay hắn, lại lui từng bước về phía sau, trừng mắt hắn. “Ngươi muốn làm gì?”

“Nghiệm thu ngươi.” Hắn càn rỡ cười, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay trái nàng, dùng sức lôi kéo, đem nàng kéo vào lòng.

Đào Ý Khiêm quá sợ hãi, không nghĩ tới hắn hội sắc tâm, cũng bất chấp hết thảy, lấy khuỷu tay đánh vào ngực hắn.

Đằng Tuấn cười lạnh một tiếng, hướng tránh một bên, bắt lấy ống tay áo nàng. “Tư” một tiếng đem tay áo áo sơmi của nàng kéo xuống một mảng lớn, lộ ra cánh tay tuyết trắng của nàng.

“Ngươi là ác ma.” Đào Ý Khiêm cả giận nói, mi tâm túc thành bế tắc, hướng về phía trước ra quyền đánh về phía mặt hắn.

“Hình dung hảo!” Hắn không giận, ngược lại cười to, bắt lấy tay nàng, sau lại nhẹ nhàng chuyển động, một cái gạt chân trái làm nàng ngã xuống đất, thân mình cao to không chút do dự ngăn chận nàng.

Đào Ý Khiêm không nghĩ tới sáu năm học võ thuật, kết quả vẫn là đánh không ngã hắn. Một cỗ khí phút chốc theo trong lòng xông thẳng ra, ra đòn bỗng dưng biến cường, dùng chân xuất một cước hướng bụng hắn, muốn khiến cho hắn buông ra nàng. Nào ngờ, Đằng Tuấn một tay bắt lấy hai cổ tay nàng, một tay khác để ở chân nàng, sau đó thuận thế theo từ đùi sờ lên trên…

“Buông!” Nàng nhịn không được thét chói tai.

“Ngươi thực ngốc. Ngươi cho là chỉ bằng ngươi có thể đổi lấy sinh ý của Tường Hòa Hội Quán? Tôn Trường Dung nghĩ rằng mỹ nhân kế của hắn thật sự có thể thực hiện được?” Hắn mang theo ánh mắt ngả ngớn, tay đã ở trên người nàng di động, thực hiện hạnh kiểm xấu.

“Phóng… Buông tay!” Nàng lại vừa quẫn vừa vội, khuôn mặt diễm lệ sớm đã đỏ bừng.

“Chờ ta chơi đùa ngươi đủ, sẽ đem giao dịch sinh ý hủy bỏ, để xem Tôn Trường Dung như thế nào đối phó trường hợp như vậy.” Hắn nói xong cúi xuống, hôn lên vành tai nàng.

“Không… muốn! Không cần như vậy! Ngươi là ác ma. Ngươi là chủ nhân Tường Hòa Hội Quán, lại đi khi dễ một nữ nhân, không sợ làm Hội quán mất mặt sao?” Nàng hoảng. Nếu còn tiếp tục như vậy, nàng không chỉ sẽ bị hắn khi dễ, ngay cả cừu oán đều báo không được.

“Mất mặt sao? Hừ! Nếu thật giống như lời ngươi nói, các trưởng lão năm đó đã không tiếp ta trở về…” Vẻ mặt hắn trầm xuống, trong ánh mắt lại nổi lên một cỗ âm hối.

“Ngươi…” Nàng không nghe rõ lời hắn thì thào tự nói, nhưng là mặt hắn hiện giờ lại giống như Hades năm đó.

“Chuyện cũ luôn thích đuổi theo nhân, càng muốn quên lại càng không thể quên được…” Hắn trong miệng thanh âm trầm thấp không rõ, thần sắc thống khổ chợt lóe mà qua.

Nàng bị biểu tình trong nháy mắt của hắn hấp dẫn. Lần đầu tiên trên mặt hắn thấy ánh mắt như vậy, lòng của nàng lại cảm thấy thật đau.

Đằng Tuấn không làm cho cảm xúc chính mình biểu hiện lâu. Hắn thoáng nhìn nàng sợ run, lại lần nữa nở nụ cười, không chút nào cố kỵ hôn lên môi nàng, hơn nữa cường phách làm cho nàng không thể kháng cự.

Tiếng kinh hô của nàng bị hắn nuốt vào bụng, thân mình nàng do sợ hãi mà bắt đầu run. Tay hắn cỡi bỏ y phục ngăn trở, tham đi vào khinh xoa vú nàng, dùng tay nhấm nháp xúc cảm thân thể nàng…

Tuy rằng cảm xúc tức giận chiếm đa số, nhưng than thể xinh đẹp của nàng vẫn làm Đằng Tuấn lâm vào mất hồn. Một thân không tỳ vết như một bức tượng chạm ngọc, mềm mại của nàng hắn chưa từng biết đến. Môi hắn lướt qua ngực nàng, kinh ngạc nhận thấy chính mình đối với nàng sinh ra dục vọng mãnh liệt cơ hồ làm cho người ta điên cuồng.

Trong cơ thể trào ra khoái cảm làm cho nàng cảm thấy xấu hổ, những nơi hắn mơn trớn qua trên người nàng đều giống như bị thiêu cháy, thúc giục mỗi một tế bào lên men đáp lại. Loại này giống như kỹ nữ, làm cho nàng hận không thể chết đi, giọt lệ cay đắng không biết khi nào đã tràn ra hốc mắt. Năm ấy, khi nàng mười hai tuổi, hắn đã hủy đi gia đình nàng, hiện tại lại muốn hủy nàng. Hai loại hận ý này đang quấn lấy nàng.

Đằng Tuấn đột nhiên dừng tay, một phen đẩy nàng ra, xoay người ngồi dậy, lạnh lùng thốt: “Nữ nhân ở loại thời điểm này chỉ biết rơi lệ làm cho người ta mất hết khẩu vị.”

Đào Ý Khiêm dùng hai tay che khuất thân hình quang lõa của mình, liều mạng cắn môi, không cho chính mình phát ra thanh âm gì.

Nàng muốn giết hắn!

Khẩu sung ngay tại trên giường bên dưới cái gối đầu, chỉ cần nàng tiến lên lấy, xoay người nả một phát súng, hắn không có cơ hội trốn được…

Ánh mắt của nàng nhìn về hướng giường, tay đã muốn rục rịch.

“Hảo hảo nghỉ ngơi đi! Đây chỉ mới là hiệp một mà thôi.” Đằng Tuấn lúc này lại đột nhiên đứng lên, quay đầu giảo hoạt cười, đi ra phòng nàng. ‘Chờ xem! Trò hay còn tại phía sau.’

Đào Ý Khiêm ngồi dưới đất, ánh mắt dần dần kết băng. Nàng muốn động thủ! Hãy để cho các loại mê võng đều phao đến sau đầu đi, chỉ cần giết Hades, hết thảy thống hận sẽ kết thúc.

‘Thiên sứ đến đây! Lấy báo thù làm mục đích, muốn dùng máu của ác ma để tẩy hết những tội lỗi, những thứ không sạch sẽ…’ Đằng Tuấn ngồi ở trước máy tính đánh bàn phím, trên màn ảnh hiện lên câu chữ kỳ quái này.

Đêm đã khuya, ở trung tâm máy tính nhân viên công tác đều đã ra về. Hắn một mình một người ở trong không gian lớn như vậy, ánh sáng ngọn đèn đến trên người hắn tuấn tú, có vẻ dị thường cô độc.

Hắn cầm lấy tư liệu có liên quan đến Đào Ý Khiêm trên bàn, khuôn mặt thanh thản tươi cười lạnh nhạt ngày thường đã thêm vào một chút chua sót.

Mới đầu chính là hoài nghi, mà sáng sớm hôm, sau khi thông qua cuộc nói chuyện điện thoại với Tôn Trường Dung, hắn đã thu được tư liệu có liên quan Đào Ý Khiêm từ đến nước Mỹ truyền đến, sự tình vì thế càng sáng tỏ dần.

Nữ nhi của Đào Chấn Đông, cô gái kia ẩn núp dưới dung mạo thiên sứ thật sự đã tìm đến hắn. Chung quy, thời khắc báo thù đã đến.

Đi vào Tường Hòa Hội Quán đã muốn hơn một năm, mặc dù ở Anh quốc trải qua nghiêm khắc huấn luyện cùng việc chính mình điều chỉnh, nhưng hắn biết, có chút dã tính ẩn sâu ở bên trong tâm vẫn như cũ tồn tại, đó là cái ngay từ đầu đã sinh ra, không thể xóa sạch.

Đào Ý Khiêm! Tên này đối với hắn mà nói là xa lạ, nhưng cặp mắt tràn ngập hận ý kia đã đi theo hắn bảy năm nay, như là dấu hiệu thiên sứ đã lưu lại báo trước, muốn hắn lúc nào cũng nhớ kỹ việc nàng sớm hay muộn cũng sẽ đích thân phán quyết tội lỗi của hắn.

Một đoạn năm tháng càn rỡ khi còn trẻ là vết thương của hắn. Giết người chính là một phần trong cuộc sống, hắn từ sớm đã tiếp xúc một mặt nhân tính xấu xí. Tại kia là một vòng luẩn quẩn, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn, hắn phải dẫm nát thi thể người khác mới có thể còn sống, phải so với bất luận kẻ nào đều cường, đều ngoan, mới có thể duy trì tôn nghiêm chính mình. Cho nên hắn từ nhỏ liền giỏi về tranh cường đấu ngoan, lãnh khốc vô tình, chu toàn dã tâm của cấp trên, sống trong đàn ác ma rối này, luôn nhìn thấy mọi người bị ác ma khống chế trong cảnh giết choc đầy huyết tinh.

Hades! Đúng là tên ác ma của hắn, cũng là ấn ký của hắn, lạc ở trong lòng hắn, vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Một tiếng bước chân rất nhỏ ở sau lưng hắn vang lên, hắn đầu cũng không quay lại liền cười khẽ nói: “Đã trễ thế này không quay về bồi lão bà, Phương Nhân sẽ không kháng nghị sao? Giang Trừng!”

Người tới đúng là Thủy Kỳ Lân – Giang Trừng, Đằng Tuấn chỉ bằng thính giác liền chuẩn xác kêu ra tên hắn, thật làm cho hắn không khỏi kinh ngạc. “Ngươi thật lợi hại, tiếng bước chân 5 người chúng ta ngươi đều phân ra được.”

“Ngũ Hành Kỳ Lân cá tính khác nhau, không khó phân biệt.” Đằng Tuấn vẫn không quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Ngươi quả thực trước khi quay về Tường Hòa Hội Quán đã nghiên cứu quá chúng ta.” Giang Trừng chậm rãi đến gần, theo dõi từ sau gáy hắn.

“Đó là do các trưởng lão chỉ điểm ta, bọn họ nói các ngươi người người đều là phần tử vĩ đại, hơn nữa lại lớn tuổi hơn so với ta, không thăm dò cá tính các ngươi là quản không được các ngươi.”

“Nhưng các trưởng lão lại không cho chúng ta biết chuyện của ngươi, đối với chúng ta mà nói, ngươi vẫn là thần bí khó lường.”

“Phải không? Việc của ta hết thảy cũng không đáng giá các ngươi thảo luận.” Đằng Tuấn thanh âm biến lạnh.

“Vì sao? Bởi vì cuộc sống ngươi đi qua cũng không quang vinh?” Giang Trừng bén nhọn hỏi

Đằng Tuấn không có trả lời, từ lúc Giang Trừng tiến đến trung tâm máy tính, hắn biết Giang Trừng nhất định đã tra ra chuyện cũ của hắn. Thủ hạ rất thông minh, thật không hiểu nên may mắn hay là bi ai.

“Việc ngươi giấu diếm chính là chứng tỏ ngươi vẫn không xem chúng ta là bằng hữu. Đằng Tuấn, hoặc là ta nên xưng hô ngươi là… ‘Hades!’.” Lời nói Giang Trừng đã vạch trần cái khăn che mặt thần bí kia của Đằng Tuấn.

Đằng Tuấn chậm rãi xoay người, khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi chứa đựng chua sót, cường cười nói: “Ngươi cũng rất lợi hại, Giang Trừng.”

“Cái này gọi là ‘Cường tướng, thủ hạ vô nhược binh’ (câu này nghĩa là: có tướng mạnh thì thủ hạ cũng không tồi), không phải sao?” Giang Trừng nhướng cao mày, nhã nhặn trên mặt chính là loại ngụy trang, trên thực tế, hắn cùng Đằng Tuấn tinh mẫn tương xứng.

“Cường tướng sao? Quá khen! Một tên côn đồ xuất thân hắc đạo không xứng.” Đằng Tuấn ánh mắt chuyển cứng rắn, nghiêng mặt đi.

“Năm đó ‘Ác ma thiếu niên’ ở trong mắt người hắc đạo không chỉ là chút cuồn cuộn mà thôi.” Giang Trừng nhẹ thở khẩu khí, chuyện này cách đây vài ngày trước biết được đến bây giờ, nhất thời hắn vẫn không thể tin Đằng Tuấn sáu, bảy năm trước chính là thủ lĩnh “Ác ma thiếu niên” Hades. Tên hắn danh không chỉ truyền khắp toàn bộ nước Mỹ, ngay cả hắc đạo Hồng Kông cũng đều nghe qua. Trong ba năm ngắn ngủn Biện Lâu Tiên có thể xưng bá, “Ác ma thiếu niên” chiếm được giang sơn thì hắn chính công thần. Trong mười đứa nhỏ không đầy mười bảy tuổi, Hades đặc biệt làm người ta tặc lưỡi nhất, hắn mười bốn tuổi dẫn theo một đám đứa nhỏ cơ hồ so với hắn lớn tuổi hơn nhiều đã sớm dấn thân vào trong giang hồ bạo lực, không chỉ không bị dìm mất, thế nhưng lại chói mắt làm cho người ta không dám nhìn gần, thậm chí còn khiến cho rất nhiều đại ca hắc đạo chú ý.

Hiện tại nghĩ lại đã thấy hắn sớm có thói quen chỉ huy chưởng quản người so với hắn lớn tuổi hơn, hắn căn bản là người lãnh đạo trời sinh.

Lại nghe thấy người khác nhắc tới “Ác ma thiếu niên”, Đằng Tuấn trong lòng càng thêm cuồn cuộn.

“Ác ma thiếu niên bất quá cũng chỉ  là món đồ chơi của bọn người có dã tâm.” Vẻ mặt hắn tối tăm.

“Đúng vậy, một món đồ chơi nguy hiểm giết người.” Giang Trừng thẳng thắn.

“Làm cho một người hai tay dính đầy máu tươi trở lại Tường Hòa Hội Quán, là các trưởng lão thất sách.” Đằng Tuấn tự giễu nhún nhún vai.

“Ta cũng không cho rằng như vậy. Sự thật chứng minh ngươi là một nhân tài. Một năm nay ngươi mặc dù chưa ra mặt nhưng Tường Hòa Hội Quán dưới sự bày bố của ngươi, thế lực không ngừng khuếch trương, đây đều là công của ngươi…”

“Đây là từ dã tâm trong xương tủy của ta mà ra.”

“Không, phải nói ngươi là đang chuộc lỗi.” Giang Trừng hiểu biết theo dõi hắn.

Đằng Tuấn bỗng dưng giương mắt, cùng hắn nhìn nhau sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ cười nói: “Đừng tự cho là cái gì cũng biết.”

“Chẳng lẽ không đúng? Ngươi nếu không phải muốn chuộc lỗi, sao lại ra tay giết Biện Lâu Tiên – người mà một tay nuôi ngươi lớn lên?” Giang Trừng ngữ ra kinh người.

Đằng Tuấn khuôn mặt bình tĩnh nổi lên biến hóa, hắn ngạc nhiên mở to mắt, cặp mắt hẹp dài kia hiện lên trong nháy mắt rất nhiều quang mang phức tạp.

“Ngươi đang nghĩ ta làm sao có thể biết được chuyện này, phải không?” Giang Trừng nhẹ nhàng hỏi. Biểu tình của Đằng Tuấn làm cho hắn sinh đau. Hắn ta mới khoảng hai mươi mốt tuổi, nam hài bình thường ở độ tuổi này chỉ lo việc học, không hiểu lòng người hiểm ác, mà hắn… đã nhiều lần trải qua tang thương.

“Chuyện này không ai biết, ngươi như thế nào điều tra ra?” Đằng Tuấn xanh mặt, chuyển khai thân mình. Năm đó người ta chỉ nghe đồn hắc đạo Biện Lâu Tiên “hắc ăn hắc” (câu này đại khái là: kẻ đáng sợ bị diệt bởi kẻ đáng sợ hơn), tên đầu lĩnh chết dưới tay một thủ hạ trong nhà, nhưng không ai biết một kích trí mạng kia là do hắn làm, hắn gần gũi, không hề báo động trước bắn chết nghĩa phụ nuôi lớn mình…

“Trên đời không bí mật nào dấu mãi dược, ta tìm người quen ở nước Mỹ giúp ta tra ra báo cáo điều tra năm đó của cảnh sát, căn cứ trên các điểm đáng ngờ suy luận ra.”

“Quá mức thông minh có khi sẽ làm người ta chán ghét.” Đằng Tuấn khàn khàn nói.

“Đây là học từ ngươi.”

Đằng Tuấn không nói gì, xoay người đối mặt máy tính, tựa hồ không tính thảo luận tiếp.

“Có thể nói cho ta biết vì sao muốn giết Biện Lâu Tiên không?” Giang Trừng không buông tha, tiếp tục truy vấn.

“Cái đó và ngươi có quan hệ gì?” Hắn thanh âm cứng ngắt.

“Ta muốn chia sẻ thống khổ của ngươi.”

Đằng Tuấn thân mình run lên, lập tức cười to nói: “Ta làm sao có thống khổ? Bất quá là giết thêm một người mà thôi.”

“Ngươi có. Hơn một năm qua ngươi tuy rằng giỏi che dấu, nhưng thống khổ của ngươi lại càng ngày càng tang. Đừng giấu giếm ta, ta biết kỳ thật ngươi so với bất luận kẻ nào đều rất khổ sở…”

“Đủ!” Đằng Tuấn phút chốc đứng lên, quay lại, một phen túm lấy áo Giang Trừng, trong đồng tử mắt hiện lên hai ngọn lửa, cắn răng cuồng tiếu nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi như thế nào có thể hiểu được việc bất đắc dĩ bị một lão nhân vô tình kêu đến gọi đi? Từ nhỏ, hắn buộc ngươi giết những bằng hữu miêu cẩu mà ngươi yêu thích, hắn đem ngươi nhét vào khuôn mẫu tuyệt tình tuyệt nghĩa, buộc ngươi theo hy vọng của hắn mà trưởng thành. Không có yêu, chỉ có hận, đó là tất cả hắn dạy, mục đích duy nhất hắn nuôi sống ngươi chính là thay hắn giết người.”

Đằng Tuấn trí nhớ bấy lâu phong kín nay vỡ đê, phẫn nộ vùi lấp nhiều năm như nước triều dâng thổi quét mà đến, phá tan lý trí, lần đầu tiên trước mặt người khác phát tiết.

“Ta không biết ta cả đời này còn phải ở trong tay tên hỗn trướng kia bao lâu. Ta đối với hắn chỉ có hận. Cái gì thân tình toàn cút qua một bên đi! Là hắn muốn ta biến thành ác ma, vậy đừng hy vọng ác ma sẽ có lương tâm, sau khi tay ta nhiễm đầy máu tươi của đối thủ hắn, liền đến phiên hắn. Hắn đừng nghĩ muốn cả đời quản chế ta, từ mười tuổi bắt đầu, ta đã chờ đợi cơ hội để bắn xuyên qua đầu hắn. Cho nên, khi hắn lại buộc ta giết một đứa nhỏ vô tội trong ‘Ác ma thiếu niên’, ta rốt cuộc quản không được tay của mình… Nói cho ngươi biết cũng không sao, hắn chết ngày đó chính là ‘Ác ma thiếu niên’ làm nhiệm vụ tối viên mãn, từ ta phát động, từ ta kết thúc, xinh đẹp cực kỳ… Hừ! Hắn nghĩ đến hắn là thượng đế sao? Mạng người có thể ở trong tay hắn tùy ý bẻ gãy sao? Không phải hắn cũng sắm vai ác ma sao? Ai tới chế tài hắn?” Đằng Tuấn kích động nói ra, như con mãnh báo bị chọc giận, làm một cái rít gào cuối cùng.

Giang Trừng động dung nhìn Đằng Tuấn nội tâm bộc bạch, lần đầu tiên, hắn thấy gương mặt thực của Đằng Tuấn. Sai lầm thời niên thiếu làm cho hắn lãnh huyết vô tình, trong sáu năm giáo dục anh tài, các trưởng lão phải mất bao nhiêu tâm tư mới đem hắn nhập vào quỹ đạo? Chính hắn lại tốn bao nhiêu công phu mới giãy ra khỏi ác mộng?

Vũ Bộ Vân nói đúng. Các trưởng lão thật sự là đem Đằng Tuấn từ địa ngục tìm trở về.

Con cháu duy nhất của Tường Hòa Hội Quán ngay từ bắt đầu đã có biết bao cực khổ, khó trách các trưởng lão không hề không đề cập tới chuyện cũ này. Chỉ cần hồi tưởng thôi đã đủ đả thương người, huống chi là nhắc tới.

“Việc này nghẹn ở trong lòng lâu lắm sẽ làm bị thương thân, vì sao không tìm chúng ta nói chuyện? Chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ xem chúng ta là bằng hữu?” Giang Trừng đối mặt hắn, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp.

Đằng Tuấn giật mình. Giang Trừng kích hắn nói ra rất nhiều chuyện cũ, sau khi nói ra, gánh nặng trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

“Trước kia ta cũng không biết cái gì gọi là bằng hữu, bởi vì người bên người tùy thời đều có thể trở thành địch nhân, cũng tùy thời tàn sát nhau. ‘Bằng hữu’ danh từ này là sau khi gặp các ngươi, ta mới có khái niệm.” Hắn chua chát cười.

“Sự tình đều đã trôi qua, không ai muốn truy cứu, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Mỗi người trong Tường Hòa Hội Quán đã sớm nhận thức ngươi, ngươi cũng nên vui vẻ xem chúng ta là người nhà mới đúng.” Giang Trừng vỗ nhẹ vai hắn nói.

“Ngươi có biết vì sao có rất ít người biết chuyện cũ liên quan đến ta không? Giang Trừng.” Hắn bỗng nhiên nói.

“Vì sao?” Giang Trừng ngẩn người.

“Bởi vì không ai dám nói. Người của Biện Lâu Tiên toàn bộ đã chết, nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ không ai dám đem chuyện của ta nói ra, bọn họ biết lắm miệng sẽ không có kết cục hay.” Hắn âm trầm nói.

Giang Trừng nhất thời nổi lên một trận nỗi da gà. Cá tính âm ngoan của Đằng Tuấn đối với hắn mà nói như vậy thật xa lạ.

“Nhưng hiện tại, thiên sứ muốn tới tố giác tội trạng của ta.” Đằng Tuấn ngửa đầu cười khẽ, ý cười lại có loại khoái trá làm người ta khó hiểu.

“Thiên sứ?”

“Trước khi Biện Lâu chết không lâu, ta phụng mệnh diệt một nhà phú thương hắc đạo họ Đào, không lưu người sống, nhưng mà, tựa như bị quỷ mê tâm hồn, khi làm liệt hỏa đốt cháy, ta ngược lại đã cứu nữ nhi duy nhất của Đào gia.” Đằng Tuấn tiếp tục nói tiếp.

“Họ Đào?” Giang Trừng trong đầu hiện lên một tia ý tưởng, nhưng còn không kịp nghĩ ra, lại nghe thấy tiếng cười châm chọc của Đằng Tuấn.

“Ha ha ha… Đúng vậy, họ Đào, một nhà mười người toàn bộ chết trong tay ‘Ác ma thiếu niên’, chỉ có duy nhất một nữ nhi mười hai tuổi còn sống. Bộ dáng nàng trừng mắt ta tựa như năm đó, tràn ngập hận ý cùng với ý chí muốn sống, bị căm thù cực độ đến tận xương tuỷ bức tiến tuyệt lộ… Khi đó ta nghĩ, nếu ta là nàng, ta sẽ như thế nào báo thù, như thế nào nghĩ biện pháp sống sót…”

“Nàng là… Đào Ý Khiêm?” Giang Trừng ngực chấn động. Khó trách khi đến Phúc Lâu, Đằng Tuấn lại có thái độ khác thường, chủ động bắt chuyện với Đào Ý Khiêm, chẳng lẽ hắn đã sớm biết…

Đằng Tuấn nhìn thẳng hắn, tiếng cười liễm đi, mặt mày lại âm lại tà, lạnh lùng thốt: “Đúng vậy. Chưa từng có người nào có thể sống chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, duy độc nàng…”

“Ngươi có thể nào khẳng định nàng chính là nữ nhi duy nhất của Đào gia?” Giang Trừng cẩn thận hỏi.

“Muốn tra chuyện của nàng rất đơn giản.”

“Nàng nhận ra ngươi?” Giang Trừng ẩn ẩn cảm thấy Đằng Tuấn đang bố cục một cái phi thường nguy hiểm.

“Muốn quên khuôn mặt này của ta cũng không dễ dàng.” Hắn như trước cười đến cuồng vọng.

“Kia nàng tiếp cận ngươi là vì…”

“Giết ta.” Đằng Tuấn thốt nhiên nói ra, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.

Quả nhiên! Đào Ý Khiêm là hướng về phía Đằng Tuấn đến. Giang Trừng vô cùng lo lắng trừng lớn ánh mắt, thấp giọng nói: “Ngươi đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Ngươi biết rõ ý đồ nàng đến là không tốt, còn làm cho nàng đến gần người?”

“Như vậy không phải rất ý tứ sao?” Đằng Tuấn như là tuyệt không đem chuyện này để ở trong lòng.

“Ngươi điên rồi? Nàng tùy thời sẽ giết ngươi, ngươi hiểu không?” Giang Trừng một tay bắt lấy hắn, cao giọng chất vấn.

“Một nữ nhân tìm nam nhân báo thù, sẽ có kết quả gì? Lưỡng bại câu thương? Ngươi chết ta sống? Hay là lâm vào võng tình? Kết quả sẽ là ai thua ai thắng? Đó là một ván bài rất thú vị.” Miệng hắn giương lên, bình tĩnh làm người ta sợ hãi.

“Đừng xem nhẹ tâm của nữ nhân báo thù.” Giang Trừng dự cảm không tốt.

“Yên tâm, ta sẽ làm cho nàng không hạ thủ được.” Đằng Tuấn ngược lại an ủi hắn.

“Ngươi tính làm như thế nào?”

“Ta muốn làm cho nàng yêu thương ta.” Đằng Tuấn theo dõi hắn, nở nụ cười.

“Yêu thương ngươi?” Hắn có thể làm cho một nữ nhân nội tâm tràn ngập cừu hận hóa hận thành yêu sao?

“Muốn mê hoặc nàng không phải việc khó, chỉ có làm cho nàng yêu thương ta cừu hận này mới có thể hóa giải được.”

“Nếu nàng bất vi sở động, đánh bất ngờ ngươi thì sao?”

“Ta đây liền cho nàng đánh một đòn, xem như bồi thường.”

“Ta không thể cho ngươi ngoạn loại trò chơi này, ngươi đang lấy chính sinh mệnh mình ra vui đùa.” Giang Trừng hô to.

“Bằng không… ngươi muốn ta giết nàng sao? Thật nếu muốn làm vậy, năm đó ta đã không cứu nàng.” Đằng Tuấn lạnh lùng nói.

“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao năm đó ngươi để nàng sống?” Này không phải là tác phong của Hades.

Đằng Tuấn liếc mắt nhìn hắn, vừa cười nói. “Ngươi đoán xem.”

“Đừng làm ra bí hiểm với ta!”

“Bởi vì, ta nghĩ nàng là thiên sứ đến để bắt ta.” Đằng Tuấn nói giống như nói giỡn, nhưng ánh mắt phiêu hướng phương xa, vẻ mặt nghiêm túc. Hắn quên không được bộ dáng nàng với một thân tự y, đứng trong bóng đêm nước mắt ròng ròng.

Giang Trừng bán híp mắt, hắn thật sự không biết Đằng Tuấn suy nghĩ cái gì.

Đằng Tuấn không nói thêm gì nữa, chính là lạnh nhạt mà thận trọng nói: “Đừng nhúng tay, Giang Trừng. Đây là ân oán giữa ta và nàng, ngươi chỉ cần đứng nhìn là được.”

“Ngươi… Ngươi có biết Đào Ý Khiêm ở tập đoàn tài chính Thượng Đế làm gì không? Trải qua điều tra của ta, Tôn Trường Dung đối với ‘Ác ma thiếu niên’ năm đó hứng thú cực cao, hắn muốn tổ chức một đoàn thể như vậy để hắn sai phái. Đào Ý Khiêm là một phần tử của ‘Tinh binh đoàn’, mười hai tuổi liền nhận huấn luyện, sáu năm qua, cá tính của nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi. Nàng sớm đã không phải là thiên sứ trong tưởng tượng của ngươi. Đằng Tuấn, nàng đã biến thành ác ma.” Giang Trừng liên tục giải thích trạng huống.

“Ta biết.”

“Biết. Ngươi còn muốn mạo hiểm?”

“Đúng vậy.”

Đối mặt sự cố chấp của Đằng Tuấn, Giang Trừng trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu nàng thật sự yêu thương ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Đằng Tuấn ngẩn ngơ, mới nhoẻn miệng cười. “Ta muốn nàng ở lại bên người ta, cả ngày nhìn thấy nam nhân làm cho nàng vừa yêu vừa hận.”

“Như vậy rất tàn nhẫn, làm cho nàng mắc câu ngươi, ngươi sẽ yêu nàng sao?” Giang Trừng lại truy vấn.

“Không biết, ta đối với ‘yêu’ không có hứng thú.” Đằng Tuấn lãnh khốc cười.

Một người không hiểu yêu có phải hay không thực đáng buồn? Thượng đế cho Đằng Tuấn thông minh cùng tâm tình sâu sắc, lại đã quên cho hắn yêu để hắn cô đơn. Giang Trừng bỗng dưng cảm thấy đau thương. “Ta hy vọng ngươi cũng sẽ yêu thương nàng. Yêu lẫn nhau mới có thể chân chính hóa giải thù hận, nếu không, ngươi chỉ là đùa bỡn cảm tình của nàng mà thôi.”

Đằng Tuấn giật mình, Giang Trừng như đang chỉ trích hắn.

“Quên đi, mặc kệ kế hoạch của ngươi như thế nào, bảo hộ ngươi cũng là trách nhiệm của chúng ta. Nếu nàng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta cũng sẽ không mặc kệ ngồi xem.” Giang Trừng đối điểm ấy rất kiên trì, quyết định trước tiên phái nhiều người giám thị Đào Ý Khiêm rồi nói sau. Sát thủ ngụ ở Tường Hòa Hội Quán, rất nguy hiểm!

“Giang Trừng, chuyện của ta… trước đừng nói với những người khác.” Đằng Tuấn không nghĩ khiến cho các Kỳ Lân khác ngạc nhiên.

“Ta biết.” Chủ nhân Tường Hòa Hội Quán từng là người đứng đầu “Ác ma thiếu niên”, tin tức này nếu truyền ra ngoài sẽ làm thành một hồi xôn xao không cần thiết.

“Cám ơn.”

Bọn họ bốn mắt tương giao, một loại tình cảm chậm rãi phát sinh. Hai người đồng thời cúi đầu mỉm cười. Tình nghị (cái này có lẽ là: tình cảm hữu nghị) cùng ăn ý giữa nam nhân cũng có mặt làm người ta xúc động.

Giang Trừng đi rồi, Đằng Tuấn lại lâm vào trầm tư. Trực giác nói cho hắn phải tiêu diệt uy hiếp đến từ bên ngoài, cho nên hắn muốn nghĩ ra đối sách đối phó Đào Ý Khiêm, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy tâm tình phức tạp, mâu thuẫn? Nước cờ này của hắn chẳng lẽ sai lầm rồi sao?