Yêu rồi sao? cô yêu rồi sao? hắn suy nghĩ trong đầu khá lâu rồi mới mở miệng. hơi thở hắn còn rất yếu vì mới tỉnh lại còn một phần bị cô ôm kín mít nãy giờ, hắn tuy mệt nhưng vẫn không muốn cô buông ra tí nào
" Thiên Hàn, anh đã tỉnh lại rồi.em không có mơ " giọt nước mắt hạnh phúc đong đầy hạnh phúc
Nụ cười ấm áp yêu thương của cô, cái nhìn ngây ngô đến ngốc nghếch của hắn tạo ra một khoảng không gian lắng đọng lòng người
Hắn có nghe lầm không? từ lúc nào mà cô đã thay đổi cách xưng hô với hắn, đây có phải là yêu không? 29 năm làm ông này bà nọ đến cả yêu và việc được yêu, tên đàn ông này còn chưa phân định rõ
" Em mới nói gì? anh muốn nghe lại "
-" Thiên Hàn, anh đã tỉnh lại rồi.em không có mơ! anh nghe rõ chưa đồ đại ngốc "
Hắn ôm choàng lấy cô, hôn lên mái tóc đen huyền óng mượt.hôn lên bờ môi ngọt ngào tựa kẹo ngọt của em
" Nhược Băng, chúng ta như thế này mãi mãi có được không "
-" Chồng ngốc của em ơi, tất nhiên là được rồi! sau này và mãi mãi "
Hắn hạnh phúc đến không còn biết dùng từ nào để diễn tả, người con gái mình yêu rốt cuộc cũng đã yêu mình. Chồng, cô ấy chấp nhận gọi mình bằng chồng rồi sao? lần đầu tiên trong đời của Lãnh Thiên Hàn này mới thấy hạnh phúc đến như vậy, ta cuối cùng cũng có được một mái ấm
" Nhược Băng, anh yêu em "
-" Em cũng vậy " hai người ôm nhau trong những giọt nước mắt của hạnh phúc, tình yêu chân thành của anh đã cảm hoá được trái tim sắt thép của em
Ba tháng sau, một chiếc xe cưới màu trắng lộng lẫy được trưng bày thật bắt mắc với những loại hoa hồng đỏ rực, từ trong xe cô bước ra với vẻ ngoài lộng lẫy, kiêu sa với chiếc váy cưới trắng tinh khôi như thiên nga trắng
Mẹ cô ngồi kế bên nở một nụ cười hoan hỉ, bà hạnh phúc vì đứa con gái bảo bối của mình đã tìm được một nửa kia của đời mình để nương tựa tấm thân, cuộc đời của cô sẽ không bi thương và nước mắt lưng tròng như bà nữa
Hắn khôi ngô. tuấn tú với bộ lễ phục chú rễ màu trắng, đang đứng trước lễ đài để chờ đợi cô dâu của mình, cô dâu đẹp nhất của mình, người mà hắn yêu thương nôn nóng muốn cưới làm vợ
Đứng trước cha sứ, hai con người, hai trái tim, hai tấm lòng, một tình yêu đã cùng nhau thệ ước.đời này, kiếp này họ mãi mãi ở bên nhau
Em và anh như hình với bóng
Em và anh như mây với gió
Anh ở đâu có em ở đó
Em ở đó nơi này luôn có anh
Như hoa hồng không thể sống thiếu gai, như hoa và lá không thể sống tách rời
Một cặp nhẫn thay cho lời hẹn ước
Một nụ hôn kết chặt mối tơ tình
Hai chúng ta mãi mãi chẳng tách rời
Hai chúng ta hạnh phúc mãi về sau
Hôm đó là lễ cưới đẹp nhất với cô và cũng là lúc Hạo Lạc phải ra đi, ngày anh đi anh đã đem theo một nỗi buồn không ai thấu nổi
Còn Hạo Nguyệt thì vẫn là cô bạn tốt của cô, vẫn dự lễ cưới với tư cách là khách mời quan trọng
Cô luôn muốn bạn thân của mình hạnh phúc
5 năm sau
" Mẹ ơi, Hàn Băng muốn đến công ty của bố "
Một bà mẹ trẻ ở độ tuổi 22 đang bế đứa con gái nhỏ của mình trên tay
" Hàn Băng, con lại muốn phá banh cái Hàn Thị của bố con à?"
- " xí, con đâu có phá "
Hắn mới đi làm về lật đật vào vồ lấy hai mẹ con
" Trầm Nhược Băng, Lãnh Hàn Băng hai mẹ con nói xấu gì anh đó "
Nhóc con Hàn Băng phi ra thủ thế võ karate
" Hây hây hây, ác ma tránh xa con ra "
Con nhóc này, dám gọi papa của nó là ác ma. còn thủ võ nữa, chiêu này chắc học trộm của Nhược Băng rồi
Cô dùng tay nhéo lỗ tai nhỏ của cô con gái tinh nghịch Lãnh Hàn Băng kia
" Sao con lại gọi papa là ác ma hả "
Nó cãi bướng
" Phì phì, chẳng phải trong mơ mẹ hay gọi vậy hay sao?"
-" con nhóc này, giống ai mà cứng đầu quá "
Nó nhanh nhảu phóng về phía hắn.
" Lãnh Thiên Hàn - Trầm Nhược Băng đã tạo ra một Lãnh Hàn Băng hôm nay "
Hai vợ chồng cô đỏ mặt reo lên.
" Cái con nhóc này ".
Gia đình ba người họ luôn hạnh phúc như thế, mỗi lần cãi lộn với nhau là y chang chó, mèo, chuột.nhưng hạnh phúc không ai bằng.