Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 72: 72: Trả Lại Nhẫn Cho Anh





“Mẹ kiếp Bạch Tuệ San, đừng để tao thấy mặt nếu không tao sẽ lột da xẻ thịt mày đem cho chó ăn.”
Trịnh Vỹ Tuấn điên cuồng chửi bới đập phá đồ đạc, sau khi giải tỏa được tâm trạng hắn ngồi xuống sofa rót một ly nước uống một ngụm để hạ hỏa.

Hắn chỉ thẳng mặt bọn đàn em khúm núm sợ sệt đang đứng cách mình vài mét rồi bất ngờ quát lớn:
“Ăn mập thây cũng giỏi, mà ăn hại cũng giỏi, cá để trên thớt rồi còn làm sẩy mất.

Bọn mày làm tao tức chết đi được!”
Trịnh Vỹ Tuấn tiếp tục uống nước, hắn lại thét lên trong cơn thịnh nộ:
“Cút hết đi! Đi tìm Bạch Tuệ San về đây cho tao, cầm ảnh của nó theo.”
“Vâng.

Bọn em đi ngay.”
Bọn người của Hắc Báo thở phào nhẹ nhõm khi nghe được ba chữ "cút hết đi" từ miệng của Trịnh Vỹ Tuấn, chúng cúi đầu tuân mệnh rồi rời khỏi nhà ngay sau đó.
Về phần Bạch Tuệ San, mặc dù đang sống một cuộc sống trốn chạy phải ở nhà trọ lụp xụp nhưng cô ta ăn ở thoải mái như bà hoàng, thích gì mua lấy tiền rủng rỉnh tiêu.
Sau khi Lâm Di ra viện Hoàng Thiên Phong giữ lời hứa chuyển 7 tỷ còn lại vào tài khoản của Bạch Tuệ San, cô ta nhanh chóng rút ra rồi gấp gáp chuyển đến thành phố A sinh sống chờ đợi thời cơ rồi dùng những bằng chứng mình thu thập được tống tiền Trịnh Vỹ Tuấn.
Bọn người của Hắc Báo dù có lấy ảnh của cô ta đi hỏi thăm khắp nơi cũng chẳng tìm được, ngày nào còn chưa tìm được Bạch Tuệ San thì ngày đó Trịnh Vỹ Tuấn chưa thể yên giấc.
———
Trong một ngôi nhà sang trọng bề thế, Du Hòa ngồi trên một chiếc xích đu cạnh bên hông nhà tay cầm một quả táo đang ăn dở, lâu lâu lại ngước mặt lên đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài khoảng không vô định.

Trong lúc thất thần vô tình Du Hòa làm rơi quả táo để nó lăn xuống đất, cô theo bản năng đuổi theo quả táo rồi nhặt nó lên, phủi phủi máy cái rồi lại đưa vào miệng cắn ăn bình thường.
Khoảnh khắc ấy của Du Hòa đã bị Du Nguyệt thu vào trong tầm mắt, sau khi đưa chị gái ra ngoài này ngồi là cô liền trở vào nhà pha cốc sữa, lúc trở ra tình cờ nhìn thấy cảnh tượng khiến cô chết đứng sững sờ, trong lòng thầm nghĩ: “Chị ấy có thật là thần trí không bình thường?”
Bao nhiêu nghi ngờ Du Nguyệt phải kìm xuống chờ Thế Thanh về sẽ tìm anh nói chuyện.


“Chị...” Tiếng gọi của Du Nguyệt vang lên bất thình lình làm Du Hòa đứng hình, trong tích tắc trở về trạng thái ngáo ngơ ngờ nghệch.
Du Nguyệt giả vờ không thấy gì, cô từ từ tiến về chỗ chị mình đỡ chị đứng dậy.

Du Hòa đinh ninh em gái không biết nên cứ vậy mà giả điên tiếp.
Đến tối, Cao Thế Thanh đi làm về.
“Du Hòa ngủ rồi à.” Chất giọng trầm ấm nhẹ nhàng sau mỗi lần trở về nhà là những từ quan tâm đến chị gái, câu nói này quen thuộc đến nỗi đôi khi Du Nguyệt thầm ganh tị với chị của mình.
“Chị ấy ngủ rồi.” Du Nguyệt trả lời thản nhiên như những người thân thiết trong gia đình.

Cô nhìn anh đăm chiêu, sau đó lại nói: “Anh đi tắm sạch sẽ rồi xuống đây tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”
Thế Thanh nhìn cô cau mày, anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu, Du Nguyệt len lén theo sau cô dừng lại trước cánh cửa đang khép hờ, nước mắt lưng tròng khi nhìn thấy Thế Thanh cúi người xuống hôn nhẹ lên trán chị mình, cử chỉ ôn nhu dịu dàng.

Du Nguyệt đưa tay lên quẹt ngang khóe mắt rồi ngậm ngùi quay đầu bước xuống lầu.
Thế Thanh sau đó bước ra khỏi phòng của Du Hòa, anh trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ.
Một lúc sau, Thế Thanh mặc một bộ đồ ngủ rộng chất liệu thoáng mát, từng sợi tóc còn chưa kịp khô rủ xuống che một bên mắt vô tình làm nét đẹp như điêu khắc của anh, tăng thêm mấy phần nam tính thu hút người đối diện.
Thế Thanh từ trên lầu bước xuống phát hiện Du Nguyệt cứ dán mắt nhìn mình không chịu buông, anh hơi tức giận, không ngại nói thẳng:
“Sau này tôi sẽ là anh rể của cô đó, đừng có mà nhìn tôi với ánh mắt si mê quá phận đó.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên làm Du Nguyệt thức tỉnh hốt hoảng dời đi ánh mắt của mình, hai tay nắm chặt vạt áo cúi mặt hổ thẹn, đáy mắt phiếm hồng xấu hổ, phải mất mấy giây con tim đang đập loạn xạ mới từ từ bình thường trở lại.

Cô hít một hơi thật sâu ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông với biểu cảm lạnh tanh đã ngồi xuống trước mặt cô từ khi nào.
Du Nguyệt còn chưa kịp mở lời là giọng Thế Thanh bất ngờ vang lên:
“Nói đi có chuyện gì.”
Ngữ khí hơi lạnh lùng dửng dưng của anh khiến Du Nguyệt buồn bã, cô nhìn người trước mắt cất giọng dè dặt:

“Tôi nghi ngờ chị Hòa không có bị điên thật mà đang giả điên.”
Du Nguyệt âm thầm quan sát biểu hiện của Thế Thanh nhưng thấy anh khá bình thản cứ như là đã đoán ra được từ trước, giọng anh âm trầm nói ra:
"Tôi cũng đã từng nghi ngờ rồi.

Có một lần cô ấy lặng người nhìn cô, ánh mắt xót xa như muốn khóc, tôi còn thấy cô ấy lén lau nước mắt.” Thế Thanh thở dài một cái rồi lại nói tiếp: “Đừng vạch trần chị cô, cứ để một lúc nào đó khi không thể chịu đựng thêm nữa cô ấy sẽ nói ra thôi.”
Nói xong Thế Thanh đứng dậy đi lên phòng.

Du Nguyệt thấy vậy gọi với theo:
“Anh không ăn tối sao?”
“Tôi ăn trên đường trở về rồi.” Thế Thanh nói mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn cô lấy một cái.
Du Nguyệt buồn bã, hơi thở nặng nề thở ra, cô nói thầm trong dạ: “Tôi đợi anh cùng ăn, nhưng sao mà chỉ có mỗi mình tôi thế này.” Du Nguyệt thẫn thờ đi xuống phòng bếp một mình nhâm nhi hết bữa tối.
Thế Thanh làm cuộc sống của cô dễ dàng hơn, cũng vô tình khiến con người Du Nguyệt thay đổi trở nên đa sầu đa cảm hơn.
Mấy ngày sau đó.

Thế Thanh tình cờ gặp lại Trịnh Vỹ Tuấn ở trung tâm thương mại và mời hắn ta về nhà chơi.
Du Nguyệt cũng bất ngờ không kém khi Thế Thanh hôm nay về sớm hơn mọi khi, anh còn dẫn bạn về chơi, trong khi Du Nguyệt bận trong bếp, Thế Thanh đi tắm, Du Hòa ngồi bệt xuống sàn chơi một mình.
Trịnh Vỹ Tuấn ngồi ở sofa, lúc này hắn mới chú ý đến cô gái đang ngồi bệt dưới sàn với biểu cảm vô hồn.
Ngay lúc Du Hòa ngước mắt lên, Trịnh Vỹ Tuấn không khó để nhận ra nữ giúp việc đã từng làm ở nhà họ Ngôn năm nào.

Cũng chính cô ta đã phát hiện bí mật của hắn và Linh Linh.
Còn Du Hòa, ngay giây phút nhìn thấy hắn, con tim cô như ngừng đập, cả người lạnh ngắt, hai hàm răng run cầm cập vì hoảng sợ.
“Bị điên sao.” Trịnh Vỹ Tuấn buộc miệng nói, chân thì từ từ tiến về phía Du Hòa rồi ngồi xuống cạnh cô.

Hắn càng tới gần, Du Hòa càng căng thẳng, đáy mắt hoảng loạn.

Lúc hắn ngồi xuống nâng cằm cô lên Du Hòa đã kịp điều chỉnh lại cảm xúc của người điên.
“Đừng chạm tôi...!Đừng chạm tôi.”
Du Hòa gạt tay hắn ra, lao vào nắm tóc hắn giật mạnh, cô hét toáng lên, Du Nguyệt từ phòng bếp chạy ra, Thế Thanh từ trên lầu chạy xuống nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cười muốn phụt cơm.
Mặt của Trịnh Vỹ Tuấn bị Du Hòa hung hăng quật xuống sàn, bộ dạng hắn chật vật đáng thương.

Thế Thanh lao vào kéo Du Hòa ra, anh nhìn hắn áy náy: “Cậu thông cảm cô ấy có vấn đề về thần kinh.”
Trịnh Vỹ Tuấn từ dưới sàn nhà lồm cồm đứng dậy, nhìn cô gái điên dại với một ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, hắn bình tĩnh nói ra: “Không sao.”
Du Hòa được Du Nguyệt đưa lên phòng khóa cửa lại, lúc chỉ có một mình chị đưa tay vuốt vuốt lồng ngực rồi thở ra nhẹ nhõm, chuyện đã qua nhiều năm vậy mà khi gặp lại hắn còn không chịu buông tha cho chị.

Đối diện với tình cảnh hôm nay thật là không uổng công chị giả điên mấy năm nay.
Ở dưới nhà không khí gượng gạo đang diễn ra khiến ai nấy cũng đều khó xử, nên một lúc sau Trịnh Vỹ Tuấn xin phép đi về.
Mấy ngày sau đó Trịnh Vỹ Tuấn ngày nào cũng lui tới, Du Hòa cảm thấy nếu chị không diễn thêm lần nữa thì hắn sẽ không tin chị điên, cho nên chị chọn hôm nay là ngày chủ nhật có mặt đủ mọi người, Du Hòa đã tiểu tiện tại chỗ rồi lại dùng chất thải của mình để chơi đùa, bộ dạng của chị bây giờ chẳng khác nào một đứa con nít 2 tuổi.

Tận mắt chứng kiến Trịnh Vỹ Tuấn mới tin chị điên thật, còn Du Nguyệt và Thế Thanh há hốc mồm kinh ngạc vì có bao giờ thấy chị tệ tới mức tiểu tiện trong quần như vậy đâu.

Những ngày sau đó chị đã có thể ngủ ngon vì không thấy Trịnh Vỹ Tuấn tới nữa.
Biết Ngôn Thần Ngạo đã đi nước ngoài, Trịnh Vỹ Tuấn hợp tác với đối thủ của anh là Cao Thị khiến tập đoàn JIP lao đao.

Những dự án nhỏ kèm theo dự án khu đô thị mới đều gặp trục trặc làm Ngôn Cương đau đầu, mình ông không thể giải quyết hết nên gọi Ngôn Thần Ngạo trở về.
 Vừa bước xuống sân bay anh đã nhận được số điện thoại của thám tử: “Chúng em đã lấy được hồ sơ bệnh án của Lâm Ngọc rồi.”
“Chụp ảnh gửi qua điện thoại cho tôi đi.

Không cần trở lại thành phố S, ở lại đó điều tra về cô nhi viện Mầm Xanh khoảng 20 năm về trước có những ai.”
“Vâng.


Bọn em làm ngay.”
Buông điện thoại xuống, những bức ảnh cũng vừa được thám tử gửi qua, Ngôn Thần Ngạo vội vã trở về.
Vào tới cửa nhà, anh không thèm nói với ai câu nào đã vội vàng chạy lên phòng mình lấy hồ sơ bệnh án của Trần Linh Linh để đối chiếu.
Sau một hồi chăm chú, kết quả anh nhận được chính là Dì Ngọc có nhóm máu A, còn Trần Linh Linh có nhóm máu O, tuy có khác biệt nhưng không nói lên được điều gì chắc chắn cả, kết quả này làm niềm tin trong lòng anh trở nên mãnh liệt hơn mà thôi.

Ngôn Thần Ngạo có chút thất vọng nhưng hy vọng đặt lên người của đội thám tử lại vô cùng to lớn.
Anh cùng ba điên đầu với hàng loạt rắc rối lớn nhỏ do dự án khu đô thị mới phát sinh ra, một phần đều do con người tác động nhưng rồi cũng giải quyết đâu vào đấy, tuy mức độ tổn thất không nhỏ nhưng không ảnh hưởng nhiều đến những dự án khác.
Lúc còn ở Mỹ Uyển Nhu nhắn tin cho anh nói rằng cha mẹ đã rước Lâm Di về chăm sóc, sao anh ở đây cả tuần nay rồi mà chẳng thấy bóng dáng ai hết, Ngôn Thần Ngạo khó chịu trong lòng nên đi tìm mẹ hỏi cho rõ:
“Lâm Di đâu rồi hả mẹ?”
Lâm Huệ Mẫn đang loay hoay trong bếp với mấy cô giúp việc thì bị thằng con làm phiền bà vội buông việc xuống, tiếp:
“Thì con nhỏ cố tình tránh mặt con rồi chứ sao nữa, giờ mày sang bên biệt thự kia chắc gặp nó đó, đi đi để không kịp.”
“Vậy con đi liền.”
Ngôn Thần Ngạo chạy vọt ra cửa phóng xe đến biệt thự Linh Linh.
Anh không chần chừ mà đi thẳng lên phòng mình.
Nhìn cánh cửa đang khép hờ mà lòng nôn nao khó tả.

Ngôn Thần Ngạo đẩy cửa bước vào liền thấy Lâm Di đang ngồi trên giường tỉ mỉ gấp quần áo vào vali.
Tiếng động khe khẽ làm Lâm Di giật mình, cô theo bản năng quay đầu lại.
Lâm Di sững sờ, tay chân bất động khi gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong đang hiện hữu ngay trước mắt, thật muốn sà vào lòng anh khóc một trận, mắng một trận, nhưng lý trí và lòng tự tôn lại không cho phép cô làm vậy.

Lâm Di quay mặt trở lại rồi cất giọng bình thản xa cách:
“Anh tới đúng lúc lắm, tôi định đi tìm anh để trả nhẫn.”
Hành động dửng dưng của Lâm Di vô tình làm bản chất chiếm hữu trong con người của Ngôn Thần Ngạo từ lâu đã ngủ yên bỗng trỗi dậy mạnh mẽ.

.