Buông điện thoại xuống, Ngôn Thần Ngạo mất bình tĩnh, anh như kẻ điên không thèm bấm chuông mà dùng tay tác động trực tiếp vào vào cánh cửa khiến nó kêu vang lên đinh tai nhức óc.
Nữ giúp việc trong nhà buộc phải đi ra lần nữa, cô gào lên một cách hung dữ: “Cậu định ở đây tới khi nào, tôi đã nói tiểu thư nhà chúng tôi không muốn gặp cậu.”
Thái độ hách dịch của nữ giúp việc khiến Ngôn Thần Ngạo càng thêm phẫn nộ tột cùng, anh mở đoạn video mình vừa nhận được rồi đưa ra trước mặt cho cô ta xem, anh quát lên trong sự giận dữ, khóe mắt ngấn lệ sắp trào ra, giọng khàn đục:
“Các người định giấu tới khi nào hả.
Còn không nói tôi đốt luôn nhà của mấy người.”
Nữ giúp việc tay chân run rẩy dán mắt vào màn hình điện thoại, tay đưa lên miệng sững sờ, gương mặt lập tức biến sắc.
“Nói mau.” Ngôn Thần Ngạo thét lên đầy uy quyền.
Đôi mắt ngập ánh nước khiến tầm nhìn anh trở nên mờ mịt.
Ánh mắt nữ giúp việc chùng xuống, giọng khàn khàn sắp khóc, cô nghẹn lời: “Tiểu thư nhà chúng tôi bị bắt cóc, mất tích hơn một ngày nay rồi, cả nhà đang rối tung lên, cảnh sát cũng đã vào cuộc tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có tung tích gì.”
Nói xong mấy lời này cô đã khóc nức nở vì đau lòng, đoạn video khiến tim cô muốn ngừng đập vì thương cô chủ nhà mình.
Ngôn Thần Ngạo nghe được, nước mắt lập tức tuôn trào, đáy lòng âm thầm oán trách Hoàng Thiên Phong đã không nói cho anh biết.
Anh mang theo nỗi xót xa chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hoàng thì trong nhà vọng ra tiếng của một người phụ nữ trung niên đó là Dì Trương: “Tìm thấy tiểu thư rồi, Lâm Di được cứu rồi.”
Giọng Dì vừa đủ lớn làm Ngôn Thần Ngạo như điện giật, anh quay đầu xong thẳng vào nhà, Dì đang cầm điện thoại chưa kịp nói thêm lời đã bị Ngôn Thần Ngạo hung hăng chất vấn:
“Lâm Di hiện giờ ra sao rồi nói con biết đi có được không?”
Dì Trương cau mày khó chịu vì bị ngắt lời, bà bỏ điện thoại xuống rồi từ từ đánh giá chàng trai trẻ trước mắt mình, đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi, đôi mắt hơi đỏ hình như vừa mới khóc, bà nghe Thiên Phong nói chồng Lâm Di là một người phong độ chững chạc, giàu có thành đạt là tổng giám đốc của tập đoàn lớn, bà còn thấy Ngôn Thần Ngạo mấy lần qua sách báo, không nghĩ tới hôm nay vì Lâm Di mà mất hình tượng như thế này.
Thấy vẻ mặt trông chờ, nước mắt trực trào rơi của Ngôn Thần Ngạo bà lại không nỡ giấu giếm dù trước đó bà được Thiên Phong căn dặn không được tiết lộ bất kì điều gì cho người của nhà họ Ngôn biết chuyện của Lâm Di, bà thở dài:
“Lâm Di được cảnh sát cứu rồi, đang trên đường đến bệnh viện quốc tế Jes, bị thương nặng lắm...” Không để bà nói hết câu Ngôn Thần Ngạo đã vọt nhanh ra cửa lái xe rời khỏi.
“Ba, mẹ đến bệnh viện quốc tế Jes nhanh đi, Lâm Di bị thương nặng lắm.”
Ngôn Thần Ngạo gọi điện thoại cho ba mẹ mình trong tình trạng khẩn trương, xe còn đang chạy rất nhanh trên đường cao tốc.
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn còn có Uyển Nhu đứng ngồi không yên khi nhận được điện thoại của con trai, cả ba vội vã lên đường đến bệnh viện dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hôm qua Lâm Huệ Mẫn cũng bị cuộc điện thoại của Ngôn Thần Ngạo dọa cho sợ hãi, cả đêm không ngủ được vì bất an về một điều gì đó, cứ tưởng mình lo lắng quá độ đâm ra hơi nhạy cảm, ai ngờ đâu linh cảm của bà là thật: “Con dâu đáng thương của mẹ, đừng có xảy ra chuyện gì hết.” Lâm Huệ Mẫn ứa nước mắt đáy lòng cầu nguyện Lâm Di được tai qua nạn khỏi.
Khi ba mẹ và em gái tới nơi, họ hỏi tới tấp như đang chất vấn tù nhân nhưng Ngôn Thần Ngạo không nói được gì rành mạch cả mà chỉ dựa lưng vào tường gục đầu xuống, nước mắt thầm lặng rơi.
Lâm Di đang trên đường trở về, công tác cấp cứu ở bệnh viện đều đang được chuẩn bị kĩ càng nên xung quanh náo loạn nháo nhào cả lên, băng ca bác sĩ y tá đều ra đứng ngoài sảnh bệnh viện cả rồi, bên trong phòng cấp cứu có một ê kíp trực sẵn.
Ngôn Cương chứng kiến mọi thứ không khỏi rùng mình, Lâm Di bị thương rất nặng nên bệnh viện mới nháo cả lên như thế, ông nhìn thằng con mình mà lòng quặn lên đau xót: “Yêu thật rồi chứ gì, lần này con tự giải quyết rồi, ba mẹ không giúp được gì.”
Một lúc sau, tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi ngoài đường rồi rẽ vào khu đại sảnh của bệnh viện.
Hoàng Thiên Phong tính toán kĩ lưỡng, sợ Lâm Di bi thương nên anh đã gọi xe cứu thương đi theo từ trước đó.
Ai nấy căng thẳng khi xe cứu thương từ từ dừng lại, Lâm Di đưa ra ngoài trong tình trạng trên ngực cấm một con dao, cả người dính đầy máu, Ngôn Thần Ngạo chạy vọt ra đằng trước kịp nhìn băng ca vụt qua người anh, nhìn gương mặt sưng to bằm tím đang nhắm nghiền mắt của Lâm Di mà cõi lòng anh quặn lên đau đớn như đứt từng đoạn ruột.
Lâm Huệ Mẫn và cả nhà họ Ngôn đều sững sờ vẻ mặt ai nấy đều xót xa.
Tất cả mọi người kéo nhau đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Không gian trầm mặc im lìm được một lúc thì nổi sóng gió khi Ngôn Thần Ngạo đứng trước mặt Hoàng Thiên Phong trách mắng, anh không kiềm chế được cảm xúc mà lớn tiếng: “Tại sao không báo cho tôi biết.”
Hoàng Thiên Phong đáp trả bằng một cú đấm vào mặt Ngôn Thần Ngạo làm anh loạng choạng lùi ra sao, khóe miệng rỉ máu một bên mặt bắt đầu sưng lên.
Hoàng Thiên Phong tức đỏ mặt, anh phẫn nộ lao tới túm lấy cổ áo của Ngôn Thần Ngạo quát lên:
“Nếu em gái tao có mệnh hệ nào thì tao lấy mạng của mày.”
Hoàng Thiên Phong bất mãn khi Ngôn Thần Ngạo trưng ra bộ mặt lo lắng bất an, mắt còn ngấn lệ, anh nhìn sao cũng thấy chướng mắt, anh cao giọng nói tiếp:
“Lúc tới nơi trên người con bé chỉ mặc mỗi đồ lót, cả người đều đầy rẫy vết thương rướm máu lớn nhỏ chồng chất lên nhau, trên ngực có một con dao.
Nó thà cắn lưỡi quyên sinh chứ quyết không để bản thân bị vấy bẩn, trên đường trở về nó có tỉnh lại một lần, chỉ kịp gọi tên Ngôn Thần Ngạo rồi rơi vào hôn mê.”
Hoàng Thiên Phong nói xong, bản thân đã không kiềm được cảm xúc mà bật khóc, giọng anh khàn khàn, biểu cảm trên mặt cố tỏ ra cứng rắn:
“Mày đừng có khóc lóc trước mặt tao chỉ làm tao thêm nổi nóng, nếu mày thực sự quan tâm đến Lâm Di thì đã không để con bé đêm hôm khuya khoắt lang thang ngoài đường.”
Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn đứng cạnh con trai ngoài vỗ lưng an ủi thì cũng chẳng biết nói gì để biện minh cho con mình.
Lần đầu trong đời bậc làm cha làm mẹ như họ trở nên bất lực trước tình cảnh của con trai.
“Ly hôn giải thoát cho Lâm Di đi.
Còn ở bên cậu ngày nào là ngày đó tính mạng con bé còn bị đe dọa, ngày nào cậu chưa giải quyết được tư thù cá nhân thì đừng bao giờ cưới vợ sinh con.” Hoàng Thiên Phong thở dài nhẹ nhàng nói ra như trút đi phần nào gánh nặng đau khổ thay cho em gái mình.
Ngôn Thần Ngạo đứng bất động tại chỗ, anh gục đầu xuống, Ngôn Cương còn phải sững sờ khi lần đầu thấy con trai mình khóc nhiều như thế, Lâm Huệ Mẫn nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà mà không khỏi đau lòng, bàn tay phía sau lưng anh không ngừng vỗ nhẹ như an ủi Ngôn Thần Ngạo.
Bà ứa nước mắt, trong lòng cảm thán một câu: “Mẹ nói mà, ở chung với nhau lâu ngày dài tháng không có nghĩ thì cũng có tình, còn đằng này yêu, nghĩa, tình có đủ hết không khóc sao được.”
Hoàng Thiên Phong phát tiết xong cũng thu mình một góc, ánh mắt đờ đẫn thất thần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Trên gương mặt ai nấy cũng đều phủ một màu u ám, tang thương, Ngôn Thần Ngạo chọn cho mình một chỗ trên hàng ghế, cùi chỏ chống gối hai mắt vô hồn nhìn xuống sàn, cứ lâu lâu anh lại đưa hai tay phủ kín gương mặt mình, tiếng nức nở khe khẽ làm không khí xung quanh chẳng khác gì ngày tận thế.
Hơn 8 tiếng sau đó.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, một vị bác sĩ từ trong đi ra, tất cả mọi người nghe tiếng động lập tức ngồi bật dậy chạy đến.
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống nhìn một lượt từng người đang đứng trước mặt mình, sau đó cất giọng trịnh trọng:
“Trong rủi cũng còn may.
Chỉ một phân nữa thôi mũi dao đã đâm trúng động mạch chủ, phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.
Cụ thể thế nào mời người nhà làm thủ tục nhập viện sau đó gặp tôi nói chuyện.”
Lời bác sĩ vừa dứt là những cái thở dài nhẹ nhõm, gương mặt ai nấy tươi tỉnh hơn.
“Cám ơn bác sĩ.”
Hoàng Thiên Phong đứng ra nói lời cảm tạ.
Khi bóng lưng bác sĩ đi khuất, anh nhìn từng người nhà họ Ngôn, đặc biệt là Ngôn Thần Ngạo bằng một ánh mắt không chút cảm tình nào, sau đó cất giọng lạnh lùng:
“Các người đi về được rồi đó, ở đây không hoan nghênh các người.
Khi nào Lâm Di tỉnh lại tôi sẽ gửi đơn ly hôn tới cho cậu.” Hoàng Thiên Phong nhìn vẻ mặt buồn bã đau lòng của Ngôn Thần Ngạo không kiêng nể gì nói thẳng ra.
Ngôn Thần Ngạo bị lời nói của Thiên Phong đả kích, suýt chút nữa chân không đứng vững, may mà được Ngôn Cương đỡ lấy.
Sau đó cả nhà 4 người ngậm ngùi rời khỏi bệnh viện.