Lâm Di lấy đôi chân của mình làm trụ dùng hết sức níu thân hình cao lớn của anh lại, nhưng chẳng ăn thua gì cô vẫn bị Ngôn Thần Ngạo kéo ra ngoài một cách dễ dàng.
Bất lực cô hét lên:
“Thả tôi ra? Anh không có quyền làm như thế.”
Cô vừa dứt câu là Ngôn Thần Ngạo dừng lại bước chân, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô dần nới lỏng, cảm nhận được điều đó Lâm Di vùng vẫy tránh khỏi người anh một khoảng cách an toàn.
Ngôn Thần Ngạo đột nhiên quay người đối mặt với cô, cả hai nhìn nhau trầm mặc.
Anh lặng người nhớ lại khoảng hơn mấy tiếng trước, mình nhận được tin nhắn của thằng bạn đang công tác trong ngành công an mà anh từng liên hệ gởi gắm lúc Lâm Di còn tạm giam, cậu bạn đó nói rằng: “Cô ấy sắp được thả rồi, cậu có đến không.”
Lúc đấy trong thâm tâm anh rất vui sướng nhưng không biểu lộ ra ngoài vì em gái đang ngồi cạnh, anh kìm nén những cảm xúc trong lòng đáp rằng:
“Cậu hỏi cô ấy thử xem có muốn người thân đến đón không?”
Sau đó thì...!Câu trả lời anh nhận được là: “Cô ấy không cần”
Anh lúc đó đã rất thất vọng, rất hụt hẫng, muốn mặt kệ nhưng vẫn không thể níu giữ bước chân mình, anh đứng bật dậy chạy ra ngoài nhảy lên chiếc xe mui trần phóng đi, giữ đường anh nhìn thấy Lâm Di đang đi bộ thì bất thình lình rẽ vào công viên, anh lặng lẽ đi theo phía sau, anh đứng hình nhìn cô ngồi bó gối hàng giờ trên băng ghế đá, hành động như đang chất chứa nhiều tâm sự, hai vai cô khẽ run dường như đang khóc.
Anh chứng kiến tất cả, tim se thắt lại, anh hoang mang tột cùng khi mà cảm xúc dành cho hai cô gái lại khác xa nhau như vậy, anh chưa từng có cảm giác này đối với Linh Linh.
Khi Lâm Di đứng lên cất bước đi, ánh đèn vàng nhạt cũng đủ làm anh thấy mắt cô đã đỏ hoe vì khóc, cô bước đi vô định không để ý đến mọi người, anh lặng lẽ đi theo cô ra khỏi công viên, cô ngồi xe buýt phía trước, anh chạy theo phía sau một đoạn khá xa rồi mới tăng ga về nhà.
Ngôn Thần Ngạo khó chịu trong lòng vì không biết lấy lý do hay viện cái cớ gì để lo lắng, oán trách cô đây.
Còn Lâm Di, ngay khi nhận được lời đề nghị gọi người nhà, cô đã từ chối thẳng thừ, lúc đó cô đã nghĩ người nhà mà anh công an nói là ai, cô trầm ngâm một lúc không đón ra được.
Bước ra khỏi đồn cô đã gọi ngay cho anh mình nói rằng cô đã về nhà an toàn rồi, còn hứa sẽ gặp anh giãi bày mọi chuyện để anh thôi lo lắng.
Lúc ấy, không ai hiểu cô muốn khóc biết chừng nào, đau khổ biết chừng nào, cô muốn nói với anh công an rằng "hãy gọi cho chồng tôi đi, anh ấy chắc hẳn lo lắng lắm" lời định nói ra đến cửa miệng đành ngậm ngùi nuốt xuống, cô phát hiện ra rằng tiếng chồng này là một tiếng gọi hư vô và chỉ đang tồn tại trong tiềm thức của cô mà thôi, còn đối với ai kia nó chẳng là gì cả.
Cô ứa nước mắt bước ra khỏi đồn công an
Lâm Di đi bộ lang thang trên đường, vừa đi vừa nghĩ rất nhiều chuyện sau đó cô đã khóc rất nhiều vì ấm ức, niềm vui vẻ duy nhất chính là ngày mà Trần Tinh Húc bước vào tim cô, nhưng hạnh phúc ấy đã sớm vụt bay theo sự dối trá, bỉ ổi mà anh bày ra.
Cùng lúc đó Bạch Tuệ San cũng được xuất viện về nhà.
Trở lại thực tại, Lâm Di run rẩy trong lòng vì ánh mắt anh đang nhìn cô chứa đựng sự tức giận, cô còn nhìn thấu ánh mắt ấy có một chút gì đó lo lắng muộn phiền, cô lắc đầu bác bỏ, mình nhầm rồi.
“Đi theo tôi, tôi đưa cô về nhà ba mẹ và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, cũng không được bước chân vào công ty nữa bước, từ hôm nay cô bị sa thải.” Giọng nói đanh thép, cao vút cất lên, rồi anh bất ngờ tiến về phía cô, hành động bất ngờ này khiến Lâm Di không kịp đề phòng đã bị Ngôn Thần Ngạo nắm cổ tay kéo đi.
“Ngôn Thần Ngạo anh chỉ biết ăn hiếp tôi, tôi sẽ không đi đâu cả, tôi muốn đi làm.
Anh không có quyền điều khiển cuộc sống của tôi.” Lâm Di bất mãn vừa hét vừa quấy khóc om sòm.
Anh dừng lại bước chân nhưng đôi tay thì không chịu buông Lâm Di ra, anh quay người lại nhìn cô tức giận:
“Đi làm thì chẳng ra cái tích sự gì, làm đâu hư đó, nếu không có chị Hạnh và Bạch Linh giúp đỡ liệu cô có sống yên với miệng đời thích soi mói chà đạp người khác hay không, chỉ biết khua môi múa mép suốt ngày bị người ta gài bẫy hãm hại cũng không biết.” Anh hơi lớn tiếng, vừa dứt câu anh không để Lâm Di đáp lời đã lôi cô đi tiếp về hướng chiếc xe đang đậu, vừa đi anh vừa nói:
“Về nhà ở với mẹ tôi, bà ấy sẽ nuôi cô béo tốt.”
Lâm Di lặng người, hoá ra ngay từ đầu anh đã biết cô bị oan bị hãm hại, vậy mà anh không đứng ra thanh minh còn lấy cô làm lá chắn, thật khốn nạn mà.
“Tôi không đi đâu hết.” Lâm Di bất mãn hét to, cố chấp cắn tức giận cắn vào mu bàn tay Ngôn Thần Ngạo đến chảy máu.
“A....!Ui da...” Cơn đau thấu trời ập đến khiến anh rụt tay lại, dấu răng máu ngay mu bàn tay gây đau đớn tê rần, anh đưa tay lên miệng thổi thổi máy cái theo bản năng rồi ngước lên, quăng ánh nhìn hung hăng giận dữ vào người Lâm Di rồi lạnh lùng đi một hơi vào nhà.
Lâm Di đứng chôn chân tại chỗ, tim muốn rớt ra ngoài vì sợ, cô nhìn chằm chằm vào tay anh.
Lâm Di nuốt một ngụm nước bọt cố giữ bình tĩnh, cô cắn hơi mạnh tay anh chảy máu rồi, chắc là đau lắm, tự dưng cô thấy hối hận.
Lâm Di quay đầu đuổi theo anh thì Ngôn Thần Ngạo đã đi tới cửa, anh nói:
“Muốn ở thì ở ngoài, còn không thì tự gọi taxi mà về nhà ba mẹ hoặc anh trai cô mà ở, tôi không chứa nổi đồ ngốc như cô đâu.” Anh cau mày, hậm hực trong lòng, muốn tốt cho mà không chịu, vậy thì anh mặc kệ không quản nữa.
Nói rồi anh đóng cửa lại cái rầm, Lâm Di giật thót tim vội chạy nhanh tới thì anh đã đi vào trong.
Lâm Di buộc phải ngồi ngoài hành lang, đến nửa đêm trời đổ cơn mưa, cô cắn răng chịu đựng cái lạnh ập đến chứ nhất quyết không chịu gọi mẹ cũng không gọi anh trai, cô không muốn bỏ cuộc sớm như vậy, cái cô muốn chính nhìn thấy là sự hối hận day dứt của Ngôn Thần Ngạo khi đối xử tuyệt tình với mình.
Xót cho cô Ngôn Thần Ngạo cũng chẳng ngủ được.
Anh rón rén đi xuống, âm thầm mở cửa lớn, thấy cô nằm dưới đất ngủ ngon lành.
Ngôn Thần Ngạo không kìm lòng được vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô và lặng người nhìn cô một lúc, sau đó lại bế cô lên phòng.
Anh nhẹ nhàng để cô trên chiếc giường lớn, lấy thân thể cường tráng của mình phủ lên người cô.
Lâm Di mệt mỏi ngủ rất say sưa, không hay biết áo trên người đã bị anh cởi ra, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào môi, từ si mê hóa thành chiếm hữu, từ ngọt ngào hoá mạnh bạo, Lâm Di cảm giác cơ thể nặng nề cô giật mình mở mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đôi môi đã bị Ngôn Thần Ngạo hôn xuống.
“Anh làm gì vậy.”
Lâm Di vùng vẫy trong hoảng loạn, Ngôn Thần Ngạo hôn mãnh liệt hơn, thân thể mệt mỏi của cô không đủ sức chống lại anh.
Lâm Di trong phút chốc bị anh cởi sạch quần áo chỉ còn lại đồ lót trên người, Ngôn Thần Ngạo như biến thành một người khác khiến cô hoảng sợ.
Giọng cô nức nở vang lên: “Anh không có yêu tôi mà, đã không yêu thì không được phép.
Tha cho tôi đi mà.
Không thể làm vậy được đâu.” Cô vừa nói vừa nấc lên nghẹn ngào, nước mắt thi nhau rơi xuống không ngừng.
Lâm Di khóc thành tiếng, cô run rẩy sắp không thở nổi, khi anh định cởi quần áo của mình rồi cởi luôn hai thứ che chắn cuối cùng trên người cô, định cưỡng ép cô.
“Đừng mà.”
Nghe giọng cô, Ngôn Thần Ngạo kịp định thần lại, anh bật dậy rất nhanh bước vội ra cửa, sau lưng còn nghe tiếng cô khóc thương tâm.
“Mình sao lại không kiềm chế được rồi.” Ngôn Thần Ngạo đứng dựa tường trầm mặc một lúc rất lâu, đến khi không còn nghe tiếng khóc của cô nữa mới mở cửa đi vào.
Nhìn cô gái đang ngồi trên giường hít hít chiếc mũi vì ấm ức, nhìn thế nào cũng không đành lòng, anh nói:
“Nếu cô lôi tên đầu sỏ nội gián ra thì sẽ tôi sẽ cho cô đi làm lại, còn thực hiện thêm một nguyện vọng bất kì.”
Lời nói của anh như dòng nước nóng xoa dịu cái lạnh đêm đông, làm Lâm Di thay đổi thái độ ngây tức khắc, cô ngẩng đầu lên lau vội nước mắt, rồi nhoẻn miệng cười nhìn anh:
“Thật không.”
Anh đáp lời cô bằng một cái gật đầu.
“Tôi đồng ý.” Có nhẹ giọng, sau đó chỉnh lại y phục cuaminh
Mới vừa rồi còn khóc thương tâm vậy mà chưa đầy một phút gương mặt đã hớn hở trở lại.
Ngôn Thần Ngạo như được vui lây bởi nụ cười tỏa nắng của cô....
Sáng hôm sau.
Lâm Di dậy sớm nấu đồ ăn để sẵn, kèm theo một lời nhắn trên giấy: “Anh hâm nóng rồi ăn nhé.”
Lúc Ngôn Thần Ngạo thức dậy, đọc được mạnh giấy, lòng tràn ngập năng lượng, vui vẻ ăn hết đồ cô nấu.
Lâm Di đi tìm Du Nguyệt, Bạch Linh và chị Hạnh giúp đỡ, cùng nhau bàn bạc kế sách.
Sau đó Bạch Linh và chị Hạnh công ty lan truyền tin đồn rằng "toàn bộ dữ liệu camera đã được khôi phục thành công, tổng giám đốc đã tìm ra được nội gián.” Những người có tật sẽ giật mình, sẽ lo sợ thấp thỏm tìm cách xóa bằng chứng đi.
Riêng Bạch Tuệ San cô ta cũng lo lắng nhưng vì có Trịnh Vỹ Tuấn nên cô ta giả vờ mình vô can, cô ta tin cái bằng chứng mà mọi người đồn đại chỉ là một cái bẫy mà thôi.
Mấy ngày sau.
Trưởng phòng tài chính và trưởng phòng thiết kế bị bại lộ thân phận là người của Cao Thị cài vào JIP từ lâu.
Cùng thời điểm.
Người của Ngôn Thần Ngạo khám phá ra rất nhiều bằng chứng trong đó Bạch Tuệ San chính là người tình nghi số một vì đoạn clip bị xoá đã được khôi phục, Ngôn Thần Ngạo chỉ thị không cần vạch trần cô ta vì chưa biết kẻ đứng đằng sau cô ta là ai và có mục đích gì.
Sau đó Bạch Tuệ San chính là người nằm trong tầm ngắm của Ngôn Thần Ngạo, mỗi nhất cử nhất động của cô ta đều được người của anh nắm hết.
Cô lao công giúp đỡ cô ta bị Ngôn Thần Ngạo cho đuổi việc vì tắc trách, lười biếng, đương nhiên đều do người của anh dàn dựng nên.
Lâm Di và bạn bè thân thiết của mình ăn mừng vì kế hoạch thành công.
Dù vui thiệt nhưng cô vẫn thấy hụt hẫng vì Bạch Tuệ San vẫn bình an vô sự.