Lâm Di bị sự thuần thục của Ngôn Thần Ngạo làm cho u mê, cô như bị anh thôi miên càng hôn càng say cứ theo nụ hôn ngàn năm có một này mà chìm đắm khó lòng dứt ra được.
Nhịp điệu trên môi anh điều khiển bất ngờ chậm lại một chút làm Lâm Di nghi hoặc, Ngôn Thần Ngạo luồn tay vào trong áo của cô mơn trớn vuốt ve, hơi lạnh từ bàn tay anh truyền tới da thịt khiến cô rùng mình, chưa kịp phản ứng bàn tay anh lại tiếp tục luồn qua một lớp áo lót, xoa nắn vòng một căn tràn sức sống của cô, Lâm Di trợn tròn đôi mắt cau mày kinh ngạc, bao nhiêu ngọt ngào nơi nụ hôn mang lại lập tức tan biến hết, lúc này Lâm Di trở nên tỉnh táo hơn bình thường, cô biết anh muốn làm gì tiếp theo, cô cũng muốn nhưng không phải theo cách mơ hồ như thế này khi thần trí của anh không được tỉnh táo.
Hơn hết cô muốn cùng anh cảm nhận một cách thật sâu sắc hơi ấm tình cảm, hạnh phúc mà đối phương mang lại khi ở trên giường, chứ không phải theo cách trái ngang này.
Lâm Di gồng mình chịu đựng không dám lên tiếng sợ đánh thức tâm trí trong lòng anh, cô thật sự không dám nghĩ bản thân mình sẽ thê thảm như thế nào nếu Ngôn Thần Ngạo phát hiện cô không phải là Trần Linh Linh.
Lâm Di bình tĩnh mặc cho anh đang có những cử chỉ quá phận với cơ thể của mình, cô ngước mắt sang bên phải nơi cái tủ đầu giường có để một cái gạt tàn thuốc, Lâm Di vươn tay chộp lấy nó không ngần ngại giáng xuống đầu Ngôn Thần Ngạo một cái, anh bị đau lập tức ngưng lại động tác ôm lấy đầu, Lâm Di thuận thể đẩy anh ra vụt chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Cô dựa vào cửa thở hổn hển, mồ hôi vịn ra như tắm, Lâm Di đưa tay chỉnh trang lại y phục, lồng ngực phập phồng lên xuống vì quá hoảng loạn, cô ngồi ở ngoài một lúc mới đứng dậy mở cửa rón rén nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn Ngôn Thần Ngạo ngủ an nhiên hơi thở đều đặn cô mới thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi cạnh anh, được một lúc cô cũng gục xuống ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau
Chuông báo thức vang lên inh ỏi trên tủ đầu giường, Ngôn Thần Ngạo xốc chăn, nheo mắt rồi từ từ mở ra, theo thói quen sẽ là ngồi bật dậy thòng chân xuống nhưng động tác của anh liền khựng lại vì cái đầu đau âm ỉ như muốn nổ tung, cả người mệt lã chẳng còn chút sức lực, anh đưa tay dây trán cau mày phát hiện ngay thái dương sưng lên một cục như trái bóng, đại não cố tìm kiếm chút kí ức nhưng chẳng thể nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Mặt của Ngôn Thần Ngạo càng nhăn nhó, nhíu mày khó chịu hơn khi nhìn xuống thấy Lâm Di đang gục xuống cạnh giường.
“Lâm Di...Lâm Di...!Lâm Di.”
Anh gọi cô ba tiếng lay ba lần, Lâm Di mới giật mình ngóc đầu dậy, đầu tóc rũ rượi, quầng thâm hiện rõ mồm một, mắt như muốn mở không lên nhìn anh đầy mơ hồ có vẻ như chứng mất ngủ của cô càng nghiêm trọng tiêu hao không ít sức lực và sự nhiệt huyết trong con người của cô, giọng cô ồm ồm cất lên ngơ ngác:
“Anh tỉnh rồi à, có muốn ăn gì không để tôi làm.
Không biết giờ này đã sáng chưa nhỉ.”
Lâm Di vừa nói vừa dụi mắt, dụi xong rồi mới quay sang nhìn Ngôn Thần Ngạo, phát hiện anh cũng đang nhìn mình với ánh mắt âm trì lạnh lẽo, Lâm Di toát mồ hôi đứng dậy đi ra cửa, cô còn chưa đi được bao xa đã nghe giọng anh từ đằng sau văng vẳng:
“Sao cô lại ngủ ở phòng tôi.”
Một câu nói nhẹ tênh của anh, lại có sức nặng khiến đáy lòng cô chua chát vô cùng, Lâm Di dừng bước chân hít một hơi thật sâu, quay đầu lại đối mặt với anh:
“Tôi cũng không muốn ở lại đây để bị anh chì chiết,
anh uống say khướt không hay biết gì, trong nhà lại không có ai tôi sợ anh trúng gió, vệ sĩ của anh thì sợ anh như sợ cọp, họ giao anh cho tôi, tôi biết làm sao? Dù không muốn vẫn phải cắn răng chịu đựng chứ sao?”
Lâm Di nói xong, nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ.
“Vết thương trên trái tôi là ai làm.”
“Vệ sĩ của anh làm chứ ai nữa.” Lâm Di thản nhiên đáp, rồi bình thản đi ra cửa mất hút.
Ngôn Thần Ngạo ngồi trên giường á khẩu không nói nên lời, mấy lời của Lâm Di khiến mặt anh tối sầm lại, chẳng lẽ anh đáng sợ như vậy sao, ngay cả vệ sĩ thường ngày tuân lệnh răm rắp cũng phải tránh anh như tránh tà.
Ngôn Thần Ngạo thở dài, gắng gượng bước xuống giường đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, dư âm của rượu vẫn còn đọng lại khiến người anh choáng váng, phải mất mấy giây mới ổn định lại cơ thể của mình.
Một lúc sau anh đi ra, Lâm Di cũng vừa bưng khay đồ ăn bước vào, cô nhìn thấy anh thì nhoẻn miệng cười tươi, rồi hướng chiếc bàn cạnh cửa sổ đi tới, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh ăn mì đi cho nóng, ăn xong thì uống thuốc nhức đầu vào, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏi.”
Lâm Di vừa nói vừa để khay thức ăn xuống, Ngôn Thần Ngạo lại bị nụ cười thơ ngây tỏa nắng ấy của cô làm cho ngớ ngẩn, bất giác tim đập nhanh hơn bình thường mấy nhịp, anh hơi hoang mang nắm chặt tay mình lại cố đè nén những cảm xúc mơ hồ này lại.
“Ra ngoài đi và đừng xuất hiện trước mặt tôi.” Ngôn Thần Ngạo điều chỉnh gương mặt trở về trạng thái lạnh lùng, giọng nói trầm xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn Lâm Di.
Cô cắn chặt môi dưới, đáy mắt phiếm hồng long lanh ánh nước ngước lên cố ngăn dòng lệ khi nghe được giọng nói lãnh đạm của anh.
Cô quay mặt lại nhìn anh, cố gắng không để lộ sự xót xa ra ngoài.
“Không cần anh đuổi tôi cũng sẽ đi.” Giọng cô bất cần, ngữ điệu lạnh lùng, bước đi ra cửa.
Biểu cảm lạnh tanh, thái độ dửng dưng của Lâm Di lại khiến Ngôn Thần Ngạo chẳng mấy vui vẻ, ngược lại biểu cảm trên mặt càng khó coi hơn, càng ngày anh càng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì.
Ngôn Thần Ngạo trong phòng tha hồ làm điều mình thích, chẳng cần phải ra dáng cao ngạo khó gần trước mặt Lâm Di nữa.
Anh ăn hết tô mì, uống viên thuốc mà cô đưa xong rồi trở lại giường nằm nghỉ.
Bạch Linh ở công ty, cứ đi qua đi lại lòng dạ thấp thỏm khi đã gần trưa mà chẳng thấy bóng dáng Ngôn Thần Ngạo xuất hiện, cô nhìn đống tài liệu đang để trên bàn rủ mắt thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Ngôn Thần Ngạo vừa ngả lưng xuống giường thì điện thoại trong túi reo lên, anh ngồi bật dậy ấn kết nối.
“Tổng giám đốc anh đang ở đâu thế? Ở công ty có rất nhiều văn kiện, hợp đồng cần chữ kí của anh.
Khi nào anh mới đến công ty.” Bạch Linh nói một hơi với giọng điệu gấp gáp.
Ngôn Thần Ngạo sau một hồi suy nghĩ, bình tĩnh đáp:
“Những tập văn kiện nội bộ cô tự mình quyết định thay tôi, còn những cái khác tạm hoãn lại ngày mai giải quyết, còn nữa tìm một thư ký riêng cho tôi còn tiêu chí thế nào mai tôi sẽ nói sau.”
“Vâng.
Tôi biết rồi.”
Đầu dây bên kia Bạch Linh thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Di ở dưới nhà nằm trên chiếc ghế sofa quen thuộc, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
8 giờ tối.
Ngôn Thần Ngạo thức dậy bụng đói cồn cào, anh bưng khay thức ăn đi ra cửa.
Anh định là sẽ đem xuống rồi sẽ nấu gì đó để ăn, không cần Lâm Di phải động tay, tránh chạm mặt cô rồi lại xảy ra tình huống không mong muốn.
Ngôn Thần Ngạo đang đi thì hơi choáng váng xây xẩm như muốn té, anh loạng choạng làm ly muỗng trên khay phát ra tiếng, nghe tiếng lạch cạch Lâm Di ngồi bật dậy, thực ra cô đã thức từ lâu, theo quán tính cô chạy thật nhanh về hướng cầu thang đỡ lấy anh.
“Anh có sao không? Phải cẩn thận chứ, để tôi.”
Cô vừa dứt câu, thì đưa tay ra đỡ.
Ngôn Thần Ngạo liền gạt tay cô ra, biểu cảm trên mặt vô cùng chán ghét, Lâm Di sợ anh té cố chấp đưa tay ra tiếp tục đỡ lấy.
“Không cần cô quan tâm, tránh tôi ra một chút.” Giọng anh hơi cục súc, nói xong liền tuyệt tình hất tay cô ra.
Lâm Di đột ngột bị mất trọng tâm, cô chới với, Ngôn Thần Ngạo đưa tay ra định kéo cô lại nhưng không kịp.
Lâm Di bị ngã cầu thang lăn vài vòng trên bật thang cứng như đá trước khi chạm đất.