Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 245: Hoắc Anh Tuấn Là Một Tên Đàn Ông Cặn Bã.




Từ Uyển Nhan dắm lên đôi giày cao gót như đang phải chịu phạt, mỗi một giây trôi qua đều dài như cả một năm. Nhưng mà Đường Hoa Nguyệt lại mới chỉ xem xong hai trang! Xem lâu như vậy rồi mà vẫn chưa xong saol Cô ta nói bằng giọng điệu vô cùng kém: “Cô vẫn chưa xem xong sao? Tốc độ chậm như vậy nếu không xem xong trước buổi họp thì sao?”

Đường Hoa Nguyệt giống như chỉ chờ cô †a mở miệng, trực tiếp quăng tài liệu lên trên mặt bàn:”Cô làm việc kiểu gì vậy? Ở trang thứ ba, có một câu trích dẫn trong ngoặc kép còn chưa đánh xong. Mau đem về làm lại đi.”

Ngay lập tức, lửa giận trong lòng Từ Uyển Nhan tăng cao. Cô ta thật sự rất muốn cởi giày cao gót ra ném vào mặt của Đường Hoa Nguyệt! Cô ta đúng là điên rồi! Trích dẫn ngoặc đơn ngoặc kép cái gì chứ, đây không phải là đang cố ý gây khó khăn cô ta sao?

Trong khi cô ta vẫn còn đang cảm thấy tức giận thì Đường Hoa Nguyệt đã nói tiếp, trong tay còn cầm điện thoại nội bộ trên bàn lên: “Cô cũng biết đây là tài liệu quan trọng của cuộc họp diễn ra vào chiều nay mà ngay cả dấu câu cũng sử dụng sai, phần số liệu ở phía sau có lẽ cũng có thể tự tưởng tượng được. Nếu là trong buổi họp xảy ra bất cứ điều gì không may thì một nhân viên mới vừa nhận chức hai ngày như cô có thể chịu trách nhiệm được không?”

Cô làm giả vờ như muốn bấm số trên điện thoại: “Nếu như cô Từ vẫn còn không rõ lắm vậy thì có muốn mời sếp Tân đến để tự mình nói cho cô thật tỉ mỉ về văn hóa làm việc và các quy tắc của nhân viên của công ty chúng tôi không?”

Sắc mặt của Từ Uyển Nhan lúc xanh lúc trằng rồi lại đỏ, vậy mà lại dùng Tân Dương để đe dọa cô ta, càng đáng hận hơn chính là cô ta thật sự không thể nào để cho Tân Dương biết là cô ta làm việc không có trách nhiệm ngay khi mới nhận chứ!

c Từ Uyển Nhan đã yên ổn đúng giữa Hoắc Anh Tuấn và Lục Xuyên Mạn lâu như vậy, dù có ngu ngốc hơn nữa thì cô ta cũng hiểu được đạo lý người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi nên đã cố gắng dùng công sức.

lớn nhất của cả đời để thu lại nữa giận của mình.

Hàm răng cắn chặt giật lấy tập tài liệu, nói câu: “Được rồi, tôi sẽ làm lại!” Sau đó tức giận quay ra ngoài.

Đường Hoa Nguyệt nhìn theo bóng lưng của cô ta, hơi nhếch miệng: “Nhớ đóng cửa đấy Uyển Nhan”

Lúc này Từ Uyển Nhan cũng không thèm quan tâm đến tư chất hay không có tư chất gì nữa, ôm tập tài liệu đóng sầm cửa phòng làm việc của Đường Hoa Nguyệt, vậy mà lại suýt nữa đâm vào trong ngực của một người đàn ông Từ Uyển Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, mới nhìn rõ hóa ra người đó lại chính là Hoắc Anh Tuấn Nhưng mà Hoác Anh Tuấn không thậm chí còn không thèm liếc qua cô ta mà chỉ lướt qua cô ta giống như một người xa lạ vậy, cứ xem cô ta như không khí rồi đi vào trong phòng làm việc của Đường Hoa Nguyệt!

Trong ánh mắt của Từ Uyển tràn đầy căm ghét, coi sàn nhà dưới chân như kẻ thù mà quay trở lại phòng làm việc của mình ở dưới tầng để hoàn thành công việc.

Cũng không biết là ai đã sắp xếp cho cô ta vị trí này, cách Tân Dương thật sự rất xa, cách nhau tận mấy tầng! Làm cho cô ta cũng không có cách nào để tìm cơ hội đi qua phòng làm việc của chủ tịch!

Nếu để cho Từ Uyển Nhan chọn thì cô ta thấy vị trí phòng làm việc của Đường Hoa Nguyệt cũng không tệ!

Chờ sau này khi cô ta và Tân Dương cùng nhau khiến cho Tây Á trở nên lớn mạnh hơn, nhất định sẽ khiến cho Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt phải trả giá thật lớn vì những khó khăn và coi thường mà bọn họ đã gây ra ngày hôm nay Nhưng mà căn bản là Hoắc Anh Tuấn thật sự cũng không phát hiện ra người đó chính là Từ Uyển Nhan, sau khi đi vào trong phòng làm việc của Đường Hoa Nguyệt, anh còn có chút nghỉ ngờ. Nhân viên của Tây Á từ trước đến nay đều rất nhẹ nhàng lịch sự, người đến lần này sao lại dám đóng sập cửa phòng của Đường Hoa Nguyệt như vậy chứ?

Vốn Hoäc Anh Tuấn không mời mà đến thế này cũng không hợp đạo lý đã vậy còn gặp phải tình huống như vậy, nên cũng có chút lúng túng. Đường Hoa Nguyệt không nói chuyện, anh thậm chí cũng không ngồi xuống.

Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trước bàn làm việc, che mất hơn nửa ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, Đường Hoa.

Nguyệt lạnh giọng nói: “Tổng giám đốc Hoắc không muốn ngồi sao?”

Lúc này Hoắc Anh Tuấn mới ngồi xuống ở đối diện cô, hỏi: “Người đó làm cho em tức.

giận sao?”

Đường Hoa Nguyệt khá bất ngờ, giật giật lông mày.

Người đó sao?

Dù sao đó cũng từng là người trong lòng anh, là chính anh thờ ơ nhìn Đường Hoa.

Nguyệt dù có phải đứng dưới trời mưa to cũng phải ôm cô ta vào nhà, là người mà khiến anh dù có phải bỏ rơi Đường Hoa Nguyệt cũng phải cứu cô ta ra từ hiện trường bắt cóc.

Vậy mà bây giờ từ trong miệng anh lại chỉ còn lại một câu “Người đó”.

Cũng không biết căn bản là anh không nhận ra Từ Uyển Nhan hay là anh nhận ra mà không dám nói tên của cô ta với cô.

Dù cho thế nào đi chăng nữa thì đàn ông cặn bã chính là đàn ông cặn bã.

Đường Hoa Nguyệt không nói gì, chỉ lắc đầu.

Hoäc Anh Tuấn tự nhiên cũng không quan tâm, nói thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày.

trước người nhà của Hàn Nhạc ở nước ngoài đã xảy ra chuyện. Ngày hôm đó những điều anh nói với em ở trong điện thoại không phải là nói đùa. Đường Hoa Nguyệt, em phải bảo vệ bản thân thật tốt, dù có gặp phải chuyện gì đều phải nói cho anh biết’ Đường Hoa Nguyệt nắm được rõ trọng điểm: “Xảy ra chuyện sao? Tại sao lại xảy ra chuyện?”

Hoắc Anh Tuấn kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện về người nhà của Hàn Nhạc.

Đường Hoa Nguyệt chớp mắt, có lẽ nhất thời Hoắc Anh Tuấn cũng không thể nghĩ ra được, nhưng trong lòng của cô thì lại xuất hiện bóng dáng của một người.

Phong cách làm việc này thật sự rất giống.