Anh thà rằng cô mắng anh, đánh anh, còn hơn là cô hời hợt coi như anh không tồn tại đem căn bệnh của mình kể cho người khác. Đường Hoa Nguyệt chỉ đơn giản là lười xem phản ứng của anh, bởi vì cô yêu hay hận, cô đau khổ hay vui vẻ đều không liên quan gì đến Hoắc Anh Tuấn.
Dù là bác sĩ đã từng khám cho đủ loại bệnh nhân, nhìn bệnh nhân tự chuốc lấy đau khổ trước mặt cũng phải thở dài. Anh cúi đầu ra hiệu: “Có tiện cho tôi xem bắp chân không?”
Đường Hoa Nguyệt nhẹ gật đầu, cúi người xắn quần lên, Hoắc Anh Tuấn lúc này phát hiện toàn bộ bắp chân của cô sưng tấy khủng khiếp.
Bác sĩ nói “ừm’, lại viết thêm vài dòng: “Hiện tại trước tiên cần đi truyền nước cho bớt khó chịu, sau đó nghỉ ngơi nhiều hơn. Bản thân biết bệnh này, không có cách nào khác mài từ từ đi.”
Anh ta gọi một y tá, kêu cô tìm giường cho Đường Hoa Nguyệt, sau đó liền có lời muốn nói lại thôi nhìn qua Hoäc Anh Tuấn.
Hoäc Anh Tuấn giống như cái xác không hồn vẫn đang dựa vào tấm kính trên tường, Đường Hoa Nguyệt coi như không nhìn thấy cầm tờ đơn đi ngang qua anh ta, Hoắc Anh Tuấn lập tức cúi đầu che giấu.
Anh không còn mặt mũi nào đối diện với cô, càng không muốn khiến cô chán ghét vì những giọt nước mắt rẻ tiền của mình.
Đường Hoa Nguyệt rời khỏi phòng khám, Hoäc Anh Tuấn lần đầu tiên không đi cùng với cô, chỉ cảm thấy bản thân giống như bị nguyền rủa, thế giới rộng lớn anh vậy mà không còn nơi nào để đi Bác sĩ nhìn anh như người mất hồn ho khan một tiếng, không hài lòng lớn tiếng với Hoäc Anh Tuấn: “Anh là người nhà của bệnh nhân à?”
Hoäc Anh Tuấn ngây người phản ứng lại mới nhanh chóng gật đầu: “Vâng… Tôi, là tôi”
Anh vội vàng lau mặt rồi thận trọng ngồi xuống bàn bác sĩ.
“Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy? Có chuyện gì Không, ý tôi là, anh có gì muốn dặn dò với tôi không? Tôi có thể làm gì cho cô ấy? Nếu, nếu muốn chăm sóc cá nhân cho cô ấy, thì có cần chú ý gì không?”Hoắc Anh Tuấn nói năng lộn xộn cả.
Bác sĩ lắc đầu trả lời câu hỏi: “Anh với bệnh nhân có quan hệ gì?”
Mối quan hệ của anh ấy với Đường Hoa Nguyệt là gì?
Hoäc Anh Tuấn không ngờ rắng mình sẽ Đúng vậy, họ có quan hệ gì?
Nói từ phương diện pháp lý, Đường Hoa Nguyệt bây giờ là một người hoàn toàn không liên quan gì đến Hoắc Anh Tuấn, mà từ góc độ tình cảm… Tình cảm? Đường Hoa Nguyệt đối với anh đâu còn có thứ tình cảm có thể nói đâu?
Hoắc Anh Tuấn cuối cùng cũng chậm rãi đáp: “Tôi… Tôi là chồng của cô ấy.”
Không ngờ, sau khi nghe câu trả lời của anh ta, bác sĩ lại vỗ bàn và hét lên một cách phẫn nộ: “Hồ đồ! Quá hồ đồI”
Hoắc Anh Tuấn giật mình nhìn bác sĩ một cách khó hiểu, không ngờ lại bị đối phương mắng đến không ngẩng đầu lên được.
“Tôi không hiểu các bạn trẻ bây giờ đều đang nghĩ gì! Nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh có còn là một người đàn ông không? Sao các anh có thể để vợ mình đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy để cứu một thai nhi!
Người chồng như anh rốt cuộc đã làm gì.
Con cái rất quan trọng, nhưng lẽ nào gia đình anh có ngai vàng để thừa kế sao? Núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi đun! Người còn không nổi, nói gì đến con cái.
Lang băm, rốt cuộc là đồ lang băm nào khi đó thực sự đã nghe lời cô ấy và cho cô ấy dùng thuốc chứ… Tôi thật sự muốn hỏi anh, lúc đó trong đầu anh đang nghĩ gì không biết?
Nhìn cô ấy đau đớn như vậy, anh không cảm thấy khó chịu sao? Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh vừa rồi, đừng nói với tôi là anh vừa mới biết tiền sử bệnh của cô ấy? Có nhầm lẫn gì không? Tên cặn bã trong tiểu thuyết vạn lần đáng chết cũng không cặn bã như anh”
Hoắc Anh Tuấn không nói nên lời. Nếu như trước đây có người nói cho anh biết, anh sẽ có một ngày can tâm tình nguyện bị bác sĩ tầm thường mảng đến không ngẩng đầu lên được, Hoäc Anh Tuấn nhất định sẽ cảm thấy anh ta muốn tìm cái chết.
Nhưng hôm nay, Hoäc Anh Tuấn không chỉ nghe được từng chữ, trong lòng thậm chí còn cảm thấy đối phương nói đúng. Hoắc Anh Tuấn tuyệt vọng chấp nhận lời chỉ trích của bác sĩ, giữa môi và lưỡi anh chỉ còn toàn vị cay đẳng.
“Ồ… Được rồi. Dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng các người. Tôi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Dù sao thì cũng đã đến nước này rồi. anh về say hãy chiều chuộng cô ấy hơn đi. Muốn làm gì thì làm, đừng để cô ấy quá lao lực, nhớ chưa? “
Trong đầu Hoắc Anh Tuấn “bùm” một tiếng, chút lí trí vốn không còn mấy đột nhiên bị mấy lời này đốt cháy hết, trên mặt lộ ra một vẻ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng vào sự sợ hãi ấy, đôi môi run lên kịch liệt, máu đỏ chảy ra khắp hốc mắt: “Cái gì vậy, ý của ông là gì? Bác sĩ… Đừng đùa như ới Sẽ không sao, sẽ không sao! Cô chuyện đó.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của Lâm Thanh Hàm, xa tận chân trời gần ngay trước mắt…