Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 179: Cô Nhớ Tất Cả Tình Yêu Và Hận Thù Của Cô




Trở về chốn cũ, cô không có một chút gì gọi là nhớ nhung và hoài niệm. Căn biệt thự cao lớn tinh xảo này vẫn sừng sững cho đến bây giờ, không biết dưới đất đã chôn xuống bao nhiêu là nước mắt cùng với máu và mồ hôi của cô.

Cô còn nhớ vào một ngày mưa gió, cô đã đợi Hoắc Anh Tuấn ở ngoài cửa rất lâu.

Chính là muốn cầu xin anh cứu người mẹ đang hấp hối của cô, nhưng anh lại dẫn theo một con đĩ đến ngay trước mặt cô và chà đạp cô không thương tiếc.

Cô nhớ tới vô số đêm lạnh lẽo, đôi mắt đen và đáng sợ của Hoäc Anh Tuấn đã đè cô dưới thân và đối xử với cô như đối với một con chó.

Cô nhớ tất cả tình yêu và tất cả sự hận thù của cô, toàn bộ đã bị người đàn ông ở bên trong kia chà đạp dưới chân…

Đường Hoa Nguyệt chậm rãi hít một hơi thật sâu, trong mắt cô có sự hận thù không thể xóa nhòa. Cô biết một khi bước chân vào.

căn nhà này thì cô sẽ phải bày ra những thứ mà cô luôn muốn che đậy trước mặt Hoắc Anh Tuấn.

Thậm chí đứa con gái có số kiếp đa đoan của cô sẽ trở thành một con cờ trong tay của người đàn ông kia để anh có thể tùy tiện điều khiển cô.

Nhưng Đường Hoa Nguyệt không thể chịu đựng được nữa.

Khi cô nghĩ rằng không biết anh dùng cách nào mà lại khiến Thi Tịnh bước vào ngôi nhà này khiến cô hận không thể đốt cháy ngôi nhà này bằng một mồi lửa ngay tức khắc. Lập tức cô cảm thấy ghê tởm và nhục nhã vô cùng.

Cuối cùng, với những bước chân nặng nề thì Đường Hoa Nguyệt và Tân Kỳ Tân đã bước vào ngôi biệt thự mà cô thề sẽ không bao giờ đến nữa Kỳ lạ hơn chính là cửa biệt thự hơi hé mở, tựa như Hoäc Anh Tuấn đang đợi ai đó Đường Hoa Nguyệt đạp cửa xông vào.

Kỳ thực cảnh tưởng trong nhà không đến nỗi quá quắt như cô nghĩ, Thi Tịnh đang nép vào vòng tay của Hoắc Anh Tuấn ăn kem giống như đã lâu rồi cô bé chưa được ăn vậy.

Phim hoạt hình yêu thích của trẻ em đang được chiếu trên ti vi và ngọn lửa trong lò sưởi cũng đang cháy rừng rực, một ngọn đèn đặt dưới đất đang chiếu sáng toàn bộ phòng khách khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng, €ô gái bị thu hút bởi sự hấp dẫn của bộ phim hoạt hình nên không nghe thấy gì nhưng Hoắc Anh Tuấn lại vừa nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề ở tầng dưới.

Đó là ai?

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy lên, hơi thở cũng bắt đầu không đều đặn nữa… Chẳng lẽ chính là người phụ nữ đã biến mất nhiều năm giờ đây lại xuất hiện ở đây trong sự mong đợi mỏi mòn của anh ư?

Đột nhiên Hoắc Anh Tuấn đứng phắt dậy, anh lo lắng nhìn về phía cầu thang. Thi Tịnh bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, sau đó cô bé cũng nghi ngờ mà nhìn sang. Biểu hiện và động tác của hai người một lớn một nhỏ giống hệt nhau.

Xong đời rồi. Thi Tịnh liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi. Cô bé vui đến mức quên cả đường về nhà. Vậy phải làm sao bây giờ?

Nhưng mà trong giây phút tiếp theo cô bé liền biết mình phải làm gì.

Người mẹ mà cô bé luôn để trong lòng đã lập tức xuất hiện đột ngột ngay trong phòng khách.

Đường Hoa Nguyệt liếc nhìn Hoäc Anh Tuấn bằng đôi mắt đỏ hoe, chỉ hận anh không thể chết ngay lập tức. Mãi cho đến khi nhìn thấy con gái của cô vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn thương gì đang ngồi trên ghế sô pha thì cô mới yên lòng mà chạy tới ôm Thi Tịnh về bên này, còn Tần Kỳ Tân đứng ở bên cạnh.

Hoắc Anh Tuấn đứng ngây tại chỗ như bị sấm sét đánh trúng. Đường Hoa Nguyệt!

Hóa ra là cô! Cô đã lộ diện rồi!

Hoắc Anh Tuấn nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay của Đường Hoa Nguyệt, nhìn cô bé có vẻ ngoài rất giống cô thì trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kích động chưa từng có.

Anh đã cược đúng rồi. Cô gái khiến anh thoạt nhìn còn do dự này lại thật sự là con của Đường Hoa Nguyệt. Hoäảc Anh Tuấn cảm thấy nặng nề khó thở, anh đè nén sự mừng rỡ như điên dại ở trong lòng lại rồi run run nói: “… Đường Hoa Nguyệt, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Đường Hoa Nguyệt cụp mắt xuống cố nén cảm xúc mãnh liệt trong ánh mắt, cô không muốn rơi lệ với Hoäc Anh Tuấn trước mặt con gái của cô, nhưng cô không biết rằng trái tim của Thi Tịnh đã rơi mạnh xuống đất.

Điều này mới thật sự là đi đời nhà ma Trong mắt của Thi Tịnh đã ngân ngấn lệ, phải làm sao đây… Cô bé lo lắng cảm nhận được bầu không khí im lặng và một trận sóng ngầm đang bắt đầu khởi động giữa Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn, theo bản năng thì cô bé chắc chắn đã gây ra rắc rối lớn cho mẹ rồi. Thực sự là một loại rắc rối rất nghiêm trọng.

Đường Hoa Nguyệt không biết làm cách nào mà Hoäc Anh Tuấn tìm được con gái của cô, căn bản cô cũng không muốn biết. Một người đàn ông thối tha như vậy không xứng đáng để xuất hiện trong thế giới của cô và con gái cô.

Lúc này La Cơ Vị Y chạy từ dưới lầu lên rồi thở hổn hển và kêu to: “Anh Hoắc. Đứa nhỏ đó là…”

La Cơ Vị Y nhìn thấy trong phòng khách có ba người đang đứng thế chân vạc với bầu không khí hết sức căng thẳng thì lời nói của anh ta đột ngột dừng lại. Anh ta cũng rất khó hiểu, cô gái nhỏ này từ đâu ra mà lại là cốt nhục của tổng giám đốc chứ? Anh ta liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt với vẻ kinh ngạc tột độ, lẽ nào… cô thật sự là người vợ của tổng giám đốc đã chết trong vụ nổ nhiều năm trước sao?

Hóa ra không phải tổng giám đốc Hoắc bị điên mà là chính anh ta mới bị điên sao?

Hoắc Anh Tuấn liếc anh ta một cái, ánh mắt như thiêu đốt. La Cơ Vị Y hoàn hồn trở lại, chạy đến bên tai Hoäc Anh Tuấn thì thào nói: “Tổng giám đốc Hoäc, cô bé này quả nhiên có quan hệ huyết thống với anh và…quý cô đây”

Bây giờ La Cơ Vị Y cũng không biết gọi Đường Hoa Nguyệt như thế nào, dường như gọi như thế nào cũng có vẻ rất khó xử.

Rốt cục Hoäc Anh Tuấn cũng chờ đợi được sự phán quyết sau nhiều năm bị trì hoãn. Anh nằm chặt tay lại, khẽ nhếch khóe miệng lên và đôi mắt sau bao ngày mờ mịt thì cuối cùng cũng sáng lên một vẻ điên cuồng như đã lấy được bảo vật.

Đường Hoa Nguyệt liếc mắt nhìn anh đầy vẻ căm ghét, vốn dĩ cô không biết lúc đó Hoắc Anh Tuấn vừa xác định được Thi Tịnh có quan hệ huyết thống với anh.

“Tổng giám đốc Hoäc. Anh đã đích thân đưa con gái tôi từ ngàn dặm xa xôi đến đây để chăm sóc khiến tôi thật sự cảm kích đến nỗi không nói nổi một lời cảm ơn. Bố của đứa bé đang chờ đến mức nóng ruột lắm rồi, vậy tôi sẽ đưa cô bé đi trước”