Ác Ma Tổng Tài: Càng Hận Càng Yêu

Chương 171: Hoắc Anh Tuấn Cảm Thấy Đứa Bé Này Rất Quen




Thi Tịnh dựa vào tường trợn to mắt mà nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt, râu trên cằm cũng đã lúng phúng dài ra…

Thi Tịnh nhìn thấy anh vừa ho khan vừa thoại giơ lên ra vẻ như đang bàn chuyện công việc vậy, nhất thời cảm thấy người bố mà mẹ mình không chịu gặp này hình như cũng có hơi thảm… đã bị các anh trai trêu cợt lại còn bị mẹ đuổi ra ngoài, bây giờ đã hiến tủy cho mình mà vẫn cố chấp muốn đi làm.

Ngay cả bản thân cô bé cũng cảm thấy chỉ cần mình bị bệnh suốt đời thì sẽ không cần đi nhà trẻ nữa.

Hai bàn chân nhỏ của Thi Tịnh cứ xoắn xuýt đạp tới đạp lui tại chỗ không biết có nên bước lên nói vài câu với anh hay không?

Mẹ đã nói làm người thì phải biết cảm ơn, anh đã giúp mình một chuyện quan trọng như vậy thì đi an ủi anh vài câu chắc mẹ sẽ không nổi giận đâu nhỉ?

Lúc Thi Tịnh vẫn còn do dự không biết có nên đi ra ngoài hay không thì Hoäc Anh Tuấn đã cúp điện thoại, nhạy bén bắt được ánh mắt đang nhìn về phía này của cô bé ở cách đó không xa. Anh ngẩng gương mặt ủ rũ của mình lên, chỉ trông thấy một cô bé rất ngoan ngoãn lại tròn vo cực kỳ đáng yêu đang rụt rè chớp chớp mắt nhìn anh. Bỗng nhiên trái tim của Hoắc Anh Tuấn mềm nhũn đi, đứa bé này nhìn rất quen mắt nhưng anh lại không nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi.

Hoäc Anh Tuấn thu lại trạng thái người sống chớ gần lúc bình thường của mình, vẫy tay ra hiệu với Thi Tịnh để cô bé đến đây, đừng trốn mãi ở một góc nữa.

Thi Tịnh thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng lên, đây là chính anh gọi cô bé đến chứ không phải cô bé tự ý chạy qua đâu nha! Cho dù bị mẹ bắt gặp cũng sẽ không bị mảng đâu nhỉ?

Vì thế Thi Tịnh mới lon lon bước từng bước nhỏ “bịch bịch bịch” chạy tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn nhìn bộ quần áo phẫu thuật trên người cô bé: ‘Bé con, cháu làm sao vậy?”

Nói xong mới cảm thấy mình hỏi thẳng một đứa bé xa lạ về vấn đề này hình như có hơi không thích hợp cho lắm, anh tự cười nhạo bản thân mình, xem ra anh mong nhớ con gái đến phát điên rồi… chỉ tình cờ gặp cô bé xa lạ sao lại cảm thấy thân thiết đến vậy chứ?

Hoắc Anh Tuấn nhìn mặt mũi của cô bé trước mặt này, thật sự mỗi một chỗ đều khiến anh cảm thấy hài lòng. Nếu bé con của anh và Đường Hoa Nguyệt mà còn sống thì hẳn cũng được mọi người yêu thương ở khắp nơi giống như cô bé này vậy.

Thi Tịnh mở to hai mắt không dám để lộ chuyện của mình nên lúng túng nói: “Dạ…chuyện của cháu cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là dạ dày có hơi không thoải mái nên cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi ạ.”

Hoäc Anh Tuấn khẽ gật đầu, sau đó thò †ay vào túi áo vest nhưng không tìm thấy thứ gì có thể dùng để dỗ trẻ con nên xấu hổ rụt tay lại: “Người nhà của cháu đâu? Sao cháu lại chạy lung tung một mình như vậy?”

“Chú ơi, vậy sao chú cũng ngồi ở đây một mình thế ạ? Chú cũng bị bệnh hở?”

Tiếng chú ngọt ngào này chạm vào nơi mềm nhất trong đáy lòng Hoắc Anh Tuấn, vẻ mặt anh dịu đi vài phần rồi dùng lòng bàn tay sờ sờ đầu Thi Tịnh: “Không, chú không có bệnh. Hôm nay chú đến bệnh viện… là để cứu một người rất quan trọng.”

Thi Tịnh bịt kín miệng mình lại, người rất quan trọng mà anh nói là cô bé hay là mẹ cô bé đây?

Cô bé suy nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Vậy…vậy tại sao vẻ mặt của chú lại trông không vui thế ạ?”

Hoắc Anh Tuấn ngẩn người, mình đã suy sụp đến mức ngay cả một cô bé cũng có thể nhìn ra rồi sao? Anh gượng ép bản thân nở một nụ cười, một nụ cười giống như đang tự cười nhạo chính mình: “Đúng vậy, bởi vì chú mới phát hiện ra hình như bản thân đã từng tổn thương sâu đậm một người rất quan trọng với chú. Có lẽ cô ấy…

Hoäc Anh Tuấn lắc đầu thầm than thở nói: “Sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chú nữa”

Cái này thì Thi Tịnh hiểu được, người rất quan trọng mà anh nói đến chính là mẹ. Vậy phải làm sao bây giờ… tuy rằng anh đã từng tổn thương mẹ nhưng bây giờ anh đã nhận ra được sai lầm của mình rồi.

Haiz, dù có thể nào đi nữa thì mẹ sẽ không chịu hoà giải với anh đâu… đúng là đáng thương mà.

Thi Tịnh giơ tay đặt lên vai của Hoắc Anh Tuấn vỗ vỗ vài cái ra vẻ như mình đã là một người trưởng thành vậy, cô bé đứng còn anh thì ngồi nên độ cao này rất vừa tầm của cô bé.

Cô bé ẩn ý nói một câu: “Vậy chú cố lên nha, dù chỉ có một mình cũng phải kiên cường lên đó.”

Cô bé cũng không biết anh có nghe hiểu những lời mà mình nói không nữa.

Hoäc Anh Tuấn bị dáng vẻ nghiêm túc của cô bé chọc cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu mềm mại của cô bé đang đặt ở trên vai mình xuống, sau đó trịnh trọng bắt tay cô bé như: thể đang bắt tay một vị đối tác làm ăn: “Vậy cháu cũng cố lên, chúc cháu phẫu thuật thành công.”

Thi Tịnh mỉm cười, cũng may mà cô bé đã chạy ra đây nếu không đã không có cơ hội gặp được người bố này rt Mặc dù tiếng bố này không thể thốt ra khỏi miệng nhưng cô bé vẫn cảm thấy mình giống như được tiếp thêm sức mạnh, cho dù phải lập tức tiến hành phẫu thuật cũng không còn sợ hãi như trước nữa…

Thi Tịnh nói tạm biệt với Hoäc Anh Tuấn rồi trở về phòng bệnh trước khi mẹ và các chị y tá quay lại, còn Hoắc Anh Tuấn thì vẫn ngồi thêm một lát cho tới khi y tá tới dẫn anh đi lấy tế bào gốc tạo máu.

Hoắc Anh Tuấn đứng lên nhưng đột nhiên trái tim trong lòng ngực lại đập dữ dội, anh nắm chặt tay y tá đi phía trước: “Người bệnh của các cô đâu? Thời gian chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật này lâu như vậy nên chắc giờ đã xong rồi đúng không? Trước khi đẩy người đó vào phòng phẫu thuật thì nhất định các cô phải để cho tôi gặp cô ấy một lần”

Anh hơi nghỉ ngờ, chuyện này có gì đó rất kỳ lạ