Không được, em đã đáp ứng với chủ của những chú chó đó ít nhất phải giúp họ canh chó 2 tháng"
Bởi vì Lâm Khả Tâm chịu khó, giá cả cũng phải chăng nên những người giàu có trong khu nhà Tư Đồ Viêm đều tìm Lâm Khả Tâm giúp họ giữ chó, chính là cô cự tuyệt làm cho Tư Đồ Viêm không vui.
Phải biết rằng, rất có ít người dám bác bỏ yêu cầu của anh, huống chi anh vẫn là vì muốn tốt cho cô nhưng cô cư nhiên lại không nể mặt anh, chẳng lẽ anh đối với cô tốt quá nên cô lên mặt?
Lâm Khả Tâm! Anh nhắc lại lần nữa, từ bỏ công việc đó "
Nhưng Lâm Khả Tâm cũng rất kiên trì: "Tư Đồ Viêm, anh có lầm không, em đã nói em không thể bỏ công việc này hơn nữa nó cũng rất quan trọng với em, em không muốn từ bỏ. "
"Quan trọng?Hả?" Tư Đồ Viêm cười lạnh: " Nói thanh cao quá làm gì? Nói trắng ra là em muốn tiền đi! Nếu muốn cứ nói, anh cho em." Anh nói xong, tuỳ tiện rút ra vài tờ tiền ném lên.
Tư Đồ Viêm, anh làm gì vậy, cho dù anh có nhiều tiền cũng không thể lãng phí như vậy." Lâm Khả Tâm nói xong liền cúi người nhặt lên.
Thấy bộ dạng nhặt tiền của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm khinh thường ra mặt.
Quả nhiên lại là người phụ nữ ham tiền tài, vậy mà còn giả bộ thanh cao, thật sự làm cho người ta ghê tởm, nhưng điều điều làm cho Tư Đồ Viêm ngoài ý muốn chính là sau khi Lâm Khả Tâm nhặt lại toàn bộ tiền liền mang đến trước mặt cho anh mà không lấy một xu.
Bất quá anh cũng không nhận: " Không cần trả lại cho anh, em không phải thích tiền sao? Này coi như anh cho em." Tư Đồ Viêm lạnh lùng trào phúng nói
Nghe được ngữ khí châm biếm của anh, Lâm Khả Tâm nắm chặt tay: "Tư Đồ Viêm, anh đừng coi thường người khác! Đúng, em vì tiền mới đi giữ chó dùm người ta nhưng đó là dựa vào sức lao động của chính mình mà kiếm tiền, em không thẹn với lương tâm! Mà còn tiền này của anh em không cần! Bởi vì không phải do em kiếm được em sẽ không bao giờ nhận.."
Biểu tình quật cường của Lâm Khả Tâm làm cho lòng Tư Đồ Viêm như ngọn lửa sắp phun trào, Lâm Khả Tâm này nhiều lần bác bỏ yêu cầu của anh còn không nói, cư nhiên bây giờ còn dám lên mặt giáo dục dạy đời anh sao? Được, nếu vậy anh không thể không giáo dục lại cô
Chỉ thấy Tư Đồ Viêm nhíu mày: "Ồ, thật không? Nếu là vậy, anh cần phải để em ra sức [ lao động 」 một chút mới được?"
Lâm Khả Tâm rõ ràng, cái biểu tình này của anh khẳng định không phải chuyện tốt, cô lui hai bước: " Anh, anh có ý gì?"
Tư Đồ Viêm nở nụ cười tà mị: " Không có gì, chẳng qua nghe em nói nếu như không phải tiền cho chính em lao động thì em sẽ không cần, nên anh giúp em lao động một chút, sau đó chắc em sẽ nhận tiền của anh." Nói xong, còn không đợi Lâm Khả Tâm phản ứng chuyện gì xảy ra, Tư Đồ Viêm bổ nhào đến, đặt cô ở trên sofa.
"Đau quá, Tư Đồ Viêm anh làm gì vậy?!"
"Làm gì vậy? Đương nhiên là 「lao động 」 chuyện vợ chồng rồi."
Lại một lần nữa, anh bá đạo muốn cô, hơn nữa lại là trên sofa, động tác cường ngạnh làm cho cô không thoải mái, huống chi nghĩ đến lời nói ban nãy của anh, trong lòng của Lâm Khả Tâm không khỏi đau xót.
Để cô 「 lao động 」 như vậy đổi lấy tiền, anh xem cô là gì?!? Đây rõ ràng là làm nhục cô, nhưng vì khí lực quá nhỏ nên vô luận chống lại thế nào cũng không thể đẩy anh ra, chỉ có thể tuỳ ý để anh phát tiết mà thôi.
Cứ như vậy, thân thể cùng tâm hồn bị tra tấn, cho đến khi nước mắt khô lại, Tư Đồ Viêm mới thoả mãn.
Anh đứng dậy, không thèm nhìn cô, thẳng bước vào phòng tắm, mà Tiểu Bối không biết lúc nào đến bên cạnh Lâm Khả Tâm, nó liếm liếm ngón tay của cô, nhưng một chút đáp lại Lâm Khả Tâm cũng không có, bây giờ cô cứ như người có thể xác nhưng không có linh hồn.
Không, mà không nên nói không có linh hồn, mà là thể xác phản đối tình cảm, làm cho cô không biết biến thành dạng gì?!
Khổ sở, uỷ khuất, xấu hổ, nhục nhã......Mỗi lần Tư Đồ Viêm phát tiết xong là cô thấy bản thân thật dơ bẩn, thật đê tiện, thật hèn mọn.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên,lúc này nước mắt của Lâm Khả Tâm cũng vậy mà rơi xuống.
Tại sao, tại sao biết không hay ho rồi mà còn gặp phải chuyện này? Tại sao không ai cứu vớt cô? Tại sao?......
Tuy rằng trong lòng tự hỏi nhưng Lâm Khả Tâm hiểu được tất cả là vì cô gặp Tư Đồ Viêm, nếu lúc ấy chính mình bị người đàn ông đáng khinh đem đi cho dù kết quả có tệ thì cũng không khổ thế này......
Lâm Khả Tâm cùng Tư Đồ Viêm ở chung, cô mới càng lúc càng phát hiện anh chẳng những là ác ma mà còn là ác ma bậc cao, có thể nói anh giống Ma Vương, hắc ám, nguy hiểm, giống như chỉ một động tác là tàn phá tất cả mọi thứ
Mà cô cũng thập phần hiểu rõ chính mình bị động hút vào, chạy sẽ không bao giờ thoát......
Buổi tối, Lâm Khả Tâm không có quay đề phòng ngủ mà Tư Đồ Viêm cũng không có để ý tới, hôm sau lúc anh rời giường chỉ thấy bên cạnh trống trơn nhưng có chút không quen.
Anh mặc quần áo vào bước ra ngoài, chỉ thấy Lâm Khả Tâm không nhúc nhích ở
sofa, trên mặt lộ ra sự mệt mỏi, chắc là cả đêm không ngủ.
Thấy Tư Đồ Viêm đi ra, Lâm Khả Tâm không động, ánh mắt tiếp tục nhìn phía trước: " Mặc kệ anh có đồng ý hay không, em vẫn là kiên trì quyết định của mình."
Nghe cô nói thế, anh nhíu mày: "Em nói gì?"