Nhớ tới quá khứ đó, Tư Đồ Viêm nhìn khuôn mặt của Lâm Khả Tâm, anh không khỏi hoài nghi, rốt cuộc, người phụ nữ trước mắt này tới gần anh có mục đích gì?!
Cô là gián điệp do công ty nào phái tới? Hay là do công ty lúc trước bị anh phá cho tan nát nên phát cô đến đây báo thù? Hay cô là người phụ nữ thấy tiền là sáng mắt rồi tự biên tự diễn ra màn kịch này, vọng tưởng rằng qua một lần hiến thân sẽ thay đổi số phận? Dù sao thì những loại phụ nữ đó anh cũng đã gặp qua rất nhiều rồi......
Tư Đồ Viêm lại nhìn Lâm Khả Tâm, bất quá ánh mắt thưởng thức lại biến thành ghét bỏ, người phụ nữ này nhìn bộ dạng bên ngoài thật đơn thuần, không nghĩ tới tâm kế vô cùng giỏi, nhưng nếu chính cô ta đã đưa đến cửa thì đừng trách anh không khách khí!.. Nếu cô nghĩ có thể đạt tới mục đích, thì cô đã đánh sai chủ ý.. Từ lúc sinh ra đến giờ, Tư Đồ Viêm chỉ có lợi dụng người khác chứ
không có người nào có thể lợi dụng anh...
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Viêm nở một nụ cười khinh bỉ, sau đó cúi người, hôn lên môi của Lâm Khả Tâm..
Anh dùng đầu lưỡi mở hàm răng của Lâm Khả Tâm ra, rồi quấn lấy cái lưỡi, không rời, bởi vì đây là nụ hôn đầu của Lâm Khả Tâm, nên cô không có kinh nghiệm gì, chỉ có thể theo sát sự dẫn dắt của Tư Đồ Viêm, không lưu loát mà đáp lại..
Cảm nhận được Lâm Khả Tâm không có lưu loát, Tư Đồ Viêm dừng lại, không dám tin trừng to mắt, anh thập phần rõ ràng như vậy thì còn trúc trắc cái gì...?
Nghĩ vậy, có thể đây là người đầu tiên động lòng anh, anh có chút không khỏi kích động, anh cảm giác chính mình trở nên khẩn trương, tuỳ ý va chạm dục vọng của anh..
Tư Đồ Viêm dùng lực một chút một...... "Đau ——!!!"
Cảm giác như chính bản thân mình bị xét rách, ngoại trừ thét to thì Lâm Khả Tâm cũng chẳng tìm được lời nào để diễn tả sự đau đớn đó..
Lo lắng, đây là lần đầu của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm cũng không dám làm bậy mà anh cố gắng tận lực kiềm chế..
"Hô......Hô" Sau khi xong việc, Lâm Khả Tâm nằm trên giường, cô giương miệng thở dốc, trên trán cũng thấm ra mồ hôi..
Nhìn thấy bộ dáng của cô gần như hồn khỏi xác, Tư Đồ Viêm bỗng cảm thấy sinh ra một cổ thương tiếc, anh theo bản năng vươn tay, muốn lấy chăn che người cho cô nhưng vừa lúc này......
"Cố ca ca......" Tiếng nói được thốt ra từ miệng Lâm Khả Tâm, một câu thanh thiển nỉ non.
Nghe được Lâm Khả Tâm gọi, Tư Đồ Viêm không biết tại sao trong tâm lại biến
mất sự thương hại mà ngược lại trở nên tức giận "Đằng" một tiếng, liền nhảy lên