Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Lâm Khả Tâm, xem ra sự thật đúng là không xảy ra chuyện gì huống chi Tư Đồ Viêm cũng đã ít nhiều nói chuyện với Cố Thiếu Kiệt, lấy tính cách của Cố Thiếu Kiệt mà nói sẽ không phải dạng người trộm đạo, nên anh cũng không tính xem lại băng ghi hình.
"Được, lần này tôi sẽ bỏ qua cho em nhưng đừng để tôi phát hiện ra em cùng Cố Thiếu Kiệt lui tới nữa, nếu còn lần sau thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu." Tư Đồ Viêm nói xong định xoay người đi nhưng Lâm Khả Tâm gọi lại.
"Chờ chút."
"Có chuyện gì sao?" Tư Đồ Viêm không kiên nhẫn quay người.
Lâm Khả Tâm co rúm lui từng bước: " Có chuyện......Em có thể về nhà một chuyến không? Vừa rồi Cố Ca Ca nói bệnh cũ của mẹ em lại tái phát, mấy hôm trước còn vào viện, em muốn về thăm mẹ, có được không?"
Lâm Khả Tâm hơi giương mắt chờ mong câu trả lời của anh, cô vốn tưởng anh sẽ đồng ý nhưng có lẽ lại làm cô thất vọng.
"Không thể." Tư Đồ Viêm chắc như đinh đóng cột nói Lâm Khả Tâm trừng to mắt: " Tại sao?"
"Bởi vì điều này trong hợp đồng đã ghi rõ." Anh thản nhiên trả lời.
"Nhưng mà......" Lâm Khả Tâm cắn cắn môi: " Nhưng hợp đồng là do anh viết, mấy ngày trước anh còn huỷ bỏ, vì sao hiện tại lại không thể?"
Lâm Khả Tâm càng nói càng kích động nhưng Tư Đồ Viêm lạnh lùng liếc cô một cái, cô rúm người không dám hó hé them tiếng nào.
"Huỷ bỏ một cái? Rõ ràng tôi không bỏ tất cả? Em biết hợp đồng là tôi viết nên cái gì huỷ và không huỷ đều nghe theo lời tôi chứ không phải là em."
Lời nói của anh làm cho Lâm Khả Tâm không thể tin ngẩng đầu lên: " Anh.....
.Mẹ của em bệnh anh cũng không cho gặp, Tư Đồ Viêm anh có lương tâm không?"
Tư Đồ Viêm cười lạnh: " Tôi khi nào thì nói trong thân thể tôi chứa loại vô dụng này? Hơn nữa tốt nhất em nên hiểu rõ hợp đồng là tôi viết nhưng chính em cũng ký vào hơn nữa đã ký thì không có đường thay đổi. "
Đúng, anh nói rất phải, hợp đồng là cô ký hiện tại hối hận thì còn được gì? Nhưng cô thật sự muốn về thăm mẹ Lâm, nếu cứng không được thì đành mềm.
"Viêm, mẹ em bệnh rất nặng, coi như anh làm việc thiện cho em trở về thăm mẹ
, em sẽ nhanh quay về đây......Van anh, được không?"
Thấy bộ dạng khẩn cầu của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm có chút dao động nhưng anh vẫn bắt buộc tâm mình phải cứng như sắt thép: " Không được." Tư Đồ Viêm lại chắc như đinh đóng cột nói.
"Lại là không được......" Lâm Khả Tâm hụt hẫng thì thào tự nói, sau đó cô ngẩng đầu chất vấn: " Tư Đồ Viêm anh đừng máu lạnh vậy được không? Em chỉ là muốn nhìn mẹ một chút thôi, vì cái gì quyền lợi đó cũng chẳng có?"
Tư Đồ Viêm khinh thường nhìn cô, nếu như mẹ của cô không phải Tiểu Tam thì có lẽ anh sẽ đồng ý nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ cô là Tiểu Tam anh không có chút nào đồng tình, ngược lại còn thấy bà bị vậy rất xứng đáng, đây là báo ứng nên nhận..
"Sự máu lạnh của tôi đâu phải em chưa từng lĩnh giáo qua? Huống chi em nói về nhà thăm mẹ nhưng ai biết sẽ gặp ai?"
Không cần phải nói, Tư Đồ Viêm đang ám chỉ đến Cố Thiếu Kiệt
Thấy anh cự tuyệt rồi lại nói xấu cô, trong lòng không khỏi phẫn nộ cùng uỷ khuất tới cực điểm, thấy anh định đi, cô chạy tiến lên giang tay ngăn anh lại: " Từ từ, Tư Đồ Viêm anh không thể đi như vậy, em nói còn chưa xong".
"Sao? Em muốn nói gì nữa?" Tư Đồ Viêm nhíu mày, đợi cô nói tiếp
" Tư Đồ Viêm, anh đủ rồi, anh dựa vào cái gì mà nói xấu em và Cố Ca Ca?"
Tư Đồ Viêm nghe vậy, nheo nheo con ngươi lại: "tôi nói xấu? Chẳng lẽ em dám khẳng định em không hề thích Cố Thiếu Kiệt, dù chỉ là một chút?"
Lâm Khả Tâm nhìn anh, cực kỳ kiên định mở miệng: " Thật ra hôm nay khi thấy Cố Ca Ca, em cũng nghĩ em sẽ có chút tình cảm với anh ấy, nhưng đợi đến khi gặp rồi em mới hiểu ra một chút cảm giác như xưa em cũng không còn. Tư Đồ Viêm, anh không hỏi vì sao em không về cùng Cố Ca Ca sao? Em sẽ nói cho anh nghe."
Dừng một chút, Lâm Khả Tâm hít sâu một hơi, cô yên lặng nhìn về phía anh: " Vì em chợt nhận ra em yêu anh, Tư Đồ Viêm."
Tuy rằng Tư Đồ Viêm có biết Lâm Khả Tâm thích anh nhưng anh không nghĩ tới tình cảm sâu đậm như vậy, lại còn chủ động nói ra?
Bởi vì quá đột ngột, lại làm cho Tư Đồ Viêm ——người luôn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống lại nhất thời sửng sốt, anh không nói gì, trong lòng anh bây giờ rất phức tạp.
Cùng lúc, trong lòng anh vừa kinh ngạc vừa vui sướng nhưng về phương diện khác anh lại cực lực khắc chế nội tâm của mình.
Vì vậy Tư Đồ Viêm hết sức tỏ vẻ bình thường, lạnh lùng đáp lại: " Em đừng tưởng dùng mấy câu mật ngọt gian dối này thì tôi sẽ cho em đi gặp mẹ, nằm mơ đi."
Nói xong, anh xoay người vào trong thư phòng, khi cửa đóng lại, Lâm Khả Tâm bổ nhào lên sofa khóc rống lên, vì cái gì anh luôn máu lạnh như vậy? Vì cái gì anh không tin tưởng tình cảm của cô là thật?...
Tư Đồ Viêm, anh hỗn đản!