Ác Ma Tổng Giám Đốc, Anh Hổn Đản

Chương 61: Không cần ở trong này




Nghĩ đến Cố Thiếu Kiệt , Tư Đồ Viêm nâng tay , muốn đẩy anh ra , nhưng không đợi cô đụng tới , thì cảnh tượng Cố Thiếu Tuyệt và Hách Sa Sa lại hiện ra trong đầu cô , cô để tay ở không trung ...

Đúng vậy , Cố ca ca và Sa Sa đã cùng chỗ , hơn nữa sẽ rất nhanh 2 người đính hôn , chính cô năm lần bảy lượt nghĩ về anh , ngoại trừ làm mọi người thêm khó xử thì được lợi gì nữa đâu?

Lâm Khả Tâm tưởng tượng , cô đã ký vào hợp đồng , trở thành 「người vợ 」 không ai biết của Tư Đồ Viêm , như vậy dù cho lần này cô có thể cự tuyệt thì những lần khác cũng không được , nếu lúc đó anh giận thì cô lại tự trút khổ vào thân , hơn nữa nếu anh thật sự làm cô cảm động thì cũng tốt , ngay lúc này cô vẫn cảm giác được là mình rung động ..

Có lẽ cứ như vậy với anh và buông tay Cố ca ca thì cũng đâu có gì sai? Lâm Khả Tâm một bên nghĩ , một bên dùng ánh mắt mê ly nhìn Tư Đồ Viêm: " Không cần ở trong này , chúng ta vào phòng ngủ. . . . . ."

Đây là câu nói cuối cùng mà cô cố gắng bỏ qua lý trí của bản thân nói ra , Tư Đồ Viêm cúi xuống ôm lấy Lâm Khả Tâm đi vào phòng ngủ , vì để cho Tiểu Bắc Kinh không quấy rầy chuyện tốt của 2 người nên anh đóng cửa lại để chú chó con bên ngoài.

Bên ngoài , Tiểu Bắc Kinh không rõ chuyện gì nên cứ đi qua đi lại còn trong phòng lại là một cảnh xuân sắc diễn ra , bất quá đây là lần đầu tiên, Tư Đồ Viêm phá lệ , anh trở nên ôn nhu , cảm giác ngượng ngùng từ lúc đầu đã dần mất đi , thay vào đó là hoà hợp theo động tác của anh cho đến khi hai người thoả mãn rồi cùng nhau ngủ.

Ngày hôm sau , Lâm Khả Tâm tỉnh dậy , cô tinh tế quan sát vẻ mặt tuấn suất của Tư Đồ Viêm , bỗng nhiên cô cảm thấy anh cũng không đến nổi chán ghét như vậy

, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng sủa của Tiểu Bắc Kinh , còn có tiếng cào cửa của chú chó con , cô đoán được là Tiểu Bắc Kinh đói bụng , nên cô trở thân muốn lấy chút gì cho nó ăn , nhưng cô vừa quay thân thì Tư Đồ Viêm liền tỉnh: " Sao em dậy sớm vậy?" Tư Đồ Viêm nhìn Lâm Khả Tâm , vừa ngáp

"Chó con bên ngoài cửa kêu không ngừng , em nghĩ nó đói bụng , nên định đem chút đồ cho nó ăn." Lâm Khả Tâm giải thích nói . ( TT: sửa anh em nhơ , cho nó tìm củm chút)

Nhưng anh không thèm để ý những gì cô nói , anh ôm cô mỗi lúc chặt hơn: " Không cần quan tâm đến nó , em nhìn em xem hôm qua dùng sức như vậy hẳn bây giờ vẫn mệt chết đi?"

Không thể không nói tối hôm qua cô làm cho anh thực thoả mãn , nhưng anh cũng biết như vậy đối với cô là quá sức nên anh phá lệ quan tâm.