"Hừ , ai biết cô có phải nghĩ vậy không? Tôi đã sớm biết tên trường cô , nói không chừng cô sợ tôi tới trường tìm nên mới chủ động trở về?"
Tư Đồ Viêm bắt bẻ làm cho Lâm Khả Tâm lòng tràn đầy phẫn nộ , tức giận đến một câu cũng không thể nói thành lời , cô chỉ tức giận nhìn anh .
Lâm Khả Tâm , đừng tưởng cô bày ra bộ dạng uỷ khuất thì tôi sẽ tin những gì cô nói , nhưng nếu cô nói cô không có gì với Cố Thiếu Kiệt , kia vì cái gì ở bữa tiệc lại giúp anh?"
"Tôi đã nói rồi , tôi và anh ấy là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên , có giúp cũng là xuất phát từ tình bạn. . . . . ."
Lâm Khả Tâm vừa giải thích một nửa , liền bị Tư Đồ Viêm đánh gảy: " Mặc kệ là tình bạn hay cái gì , dù sao cô cũng khôg thể có ý với anh ta."
Tư Đồ Viêm , anh thật là nói mà không suy nghĩ." Lâm Khả Tâm nhịn không
được dùng ngón trỏ chỉ vào anh mắng.
Mà anh nở nụ cười khinh miệt: " Đúng , là tôi nói mà không suy nghĩ , bằng không làm sao tôi nghĩ ra được cớ gì cô giúp anh? Không ngại nói cho cô biết , tôi làm vậy là không quen nhìn hai người liếc mắt đưa tình."
"Liếc mắt đưa tình?Tôi và anh ấy khi nào thì liếc mắt đưa tình?" Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm như rơi vào mảng sương mù , ngón trỏ của cô cũng chậm mà thả xuống .
Tư Đồ Viêm cười nhạt nói: " Các người làm gì thì tự mình hiểu , đừng tưởng tôi bị mù."
Không đợi Lâm Khả Tâm phản bác , anh tiếp tục nói :" Cố Thiếu Kiệt rõ ràng đã có Sa Sa tốt làm bạn gái , chính là một chút cũng không biết thoả mãn , cư nhiên cùng cô day dưa không rõ , tất nhiên không thể tha thứ."
Tư Đồ viêm nói xong, thanh âm cũng lớn lên.
Lâm Khả Tâm ninh mi :" Nên anh mới cố tình làm khó xử Cố Ca Ca , còn buộc anh ấy uống rượu?"
Tư Đồ Viêm nheo con ngươi: " Đúng , là tôi bắt anh ta uống , chính là thay Sa Sa giáo huấn anh thôi , còn nhớ màn hôn của tôi không? Kia cũng là cố làm cho anh ta xem , vì muốn anh ta hiểu cô là của tôi ! Đây là báo ứng của sự bất trung , mặc kệ thể xác hay tinh thần tôi cũng không để anh dễ chịu."
Nói xong , Tư Đồ Viêm bước lên phía trước mặt của Lâm Khả Tâm: " Hơn nữa , không chỉ là Cố Ca Ca của cô mà cô cũng vậy , vốn tôi sẽ để cô uống nhưng vì lo lắng cô uống thì Sa Sa sẽ uống theo nên cô mới tránh một kiếp , bằng không cô cho là tôi dễ dàng tha thứ cô sao?"
"Còn nữa , cô nghĩ rằng tôi và cô lúc đó cái gì phải ngồi ở vị trí đầu? Mục đích chính là cho cô thấy toàn bộ quá trình của tiệc đính hôn ! Tiếc hận sao? Đau lòng sao? Cảm thấy chính mình bi ai sao? Vậy đúng rồi , ai kêu cô đi phá hư tình cảm của người khác , đó cũng là xứng đáng thôi".
Tư Đồ Viêm càng nói càng kích động , âm thanh cũng mỗi lúc lớn hơn , tuy rằng Lâm Khả Tâm không có cải nhau với anh nhưng nhìn ra cứ tưởng vậy .
Sự chán ghét cùng phẫn nộ dây dưa trong ánh mắt của anh , kia làm cho Lâm Khả Tâm thấy sợ hãi , mà cũng cảm thấy đau lòng , thì ra cô đoán đúng , anh thật là cố ý tổn thương cô , như vậy cũng có thể giải thích vì sao anh mang cô đến tham gia tiệc đính hôn của Cố Ca Ca và Sa Sa .
Lâm Khả Tâm nở nụ cười đau khổ , anh chẳng những không lo cô đau lòng , mà còn lấy điều đó làm niềm vui cho bản thân anh Quả nhiên , hạnh phúc này không phải của cô ..
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: " Tôi muốn biết . . . . . .Lúc anh làm tổn thương tôi . . . . . .anh có hay không dù một chút . . . . . .thương tiếc dùm tôi?"
Nghe câu hỏi đó , Tư Đồ Viêm thay đổi sắc mặt , bật cười :" Lâm Khả Tâm , cô còn nhớ rõ những gì tôi nói ngày đó không?"
Lâm Khả Tâm nghĩ nghĩ , lại không nghĩ ra: " Ngày đó anh nói rất nhiều , tôi làm sao biết anh nói cái . . . . . ." Nói một nửa , cô bỗng nhiên cứng lại: " Từ từ , ý anh là. . . . . .?"
Lâm Khả Tâm nheo ánh mắt , kinh ngạc nhìn anh , anh gật gật đầu .
"Tôi nhất định làm người mình yêu hạnh phúc , không loại trừ thủ đoạn nào." "Tôi nhất định làm người mình yêu hạnh phúc , không loại trừ thủ đoạn nào."
Hai người cùng đồng thanh đáp , nhưng sự ăn ý này không làm cho Lâm Khả Tâm sung sướng ngược lại cô rơi vào trầm mặc .
Tư Đồ Viêm mở miệng nói " Nên chỉ cần làm cho Sa Sa hạnh phúc , tôi nguyện ý
không từ thủ đoạn nào , dù cho là đả thương người khác , tôi cũng không hối
hận."
Lâm Khả Tâm hiểu được , 「người khác 」 trong miệng anh trừ cô thì còn ai vào đây? Ha hả , nếu anh đã có mục đích làm tổn thương cô , kia thế nào lại thương tiếc cho cô?
Lại một lần nữa , cô cảm thấy lòng ngực căng thẳng , cô không tự chủ che che ngực , mũi cũng bắt đầu ê ẩm , lúc trước cô còn tưởng anh nói những lời này là dành cho cô , thậm chí cô còn nhớ rõ cảm giác ấm áp hạnh phúc lúc đó , nào có ai ngờ nguyên lai anh nói những lời này không phải cho cô mà là cho Hách Sa Sa.