Chương 15: Thế giới mới đẹp đẽ 14
Trong video, ông anh ma cà rồng mặt xanh nanh nọc nói năng có hơi lộn xộn, từ chuyện thi thể lãnh chúa được phát hiện thế nào, nói đến sở An ninh phong tỏa lâu đài, che giấu vụ án ra sao.
Vẻ mặt kinh ngạc trên mặt ba đứa trẻ trốn ra từ “lâu đài lãnh chúa” không giả. Cũng tức là nói nếu lời trên đài nói là đúng thì ít nhất lúc tụi Hoa Nhài trốn ra, thi thể của lãnh chúa vẫn chưa bị phát hiện.
Thật ra trước đấy Quạ Đen đã có nghi vấn, đến cả trại quả mọng của người đầu chuột ở thành phố dưới lòng đất còn được xây dựng nghiêm ngặt như vậy, dù những đồng loại trên mặt đất trên người không cấy chíp thì chuyện cuỗm tài sản khỏi lâu đài cũng không nên dễ như học sinh trung học trèo tường trốn học như thế.
Chỉ là hắn chẳng đào sâu nghiên cứu làm gì, hắn cũng có lãnh đồ hộp của sở An ninh đâu.
Không ngờ lúc này lại đột nhiên hiểu cả: Tụi Hoa Nhài trốn ra rất có thể đã đụng ngay lúc hung thủ gây án. Khi đó hệ thống an toàn cả lâu đài đều đã tê liệt, không ai nhận ra. Vì lý do chính trị nào đó mà đám gia súc dưới cống không hiểu ai với ai, cục cảnh sát của ma cà rồng - “sở An ninh” quyết định không phát tang, chỉ nói với bên ngoài là “lâu đài bị trộm”. Rất có thể chủ nhân “ma cà rồng” không có khái niệm quả mọng sẽ bỏ trốn, đương nhiên sẽ cho rằng ba đứa nhãi này đều bị hung thủ trộm đi cùng những “tài sản quý giá” khác.
Ông anh đầu trọc trên màn hình đấy không biết giữ chức gì mà rất hiểu vụ án giết chóc này, nhất quyết cho rằng “cảnh sát trưởng” chính là bàn tay đen giấu sau bức màn, tự biên tự diễn màn mưu sát lãnh chúa, còn muốn giá họa cho thành phố dưới lòng đất. Loại bỏ những phỏng đoán chủ quan, Quạ Đen nghe ra được cảnh sát ma cà rồng cho rằng hung thủ trốn xuống thành phố dưới lòng đất cùng với tài sản cuỗm được.
Trước mắt “tài sản” ở dưới đây thật, là trùng hợp sao?
Hay là… lúc ba người bạn nhỏ đây bỏ trốn, đã có một đôi mắt ở phía sau chăm chú nhìn tụi nó?
Nếu là vậy thì rất có thể hung thủ đang ở gần đây.
Đại thiên thần thần bí cả người đều là cái mùi làm người ta thấy bất an, nói dối qua loa tới nỗi làm người ta giận run, là y cho rằng ngài quả cảnh sát không thể nhận ra sao?
Hay là y đã sớm biết, chỉ lát nữa đây thôi, mặt đất sẽ rối loạn, sẽ không còn ai để ý tới mấy chuyện vặt vãnh như “trộm gà bắt chó” nữa, Tấn Mãnh Long có gửi 800 tin cũng chả có ma nào ngó tới.
Bấy nhiêu chẳng đủ để chứng minh gì cả, chỉ có thể nói rất có thể “đại thiên thần” liên quan tới vụ ám sát này.
Lúc này, ma cà rồng trọc đầu đã hoàn thành lời buộc tội của mình, bắt đầu chuyển sang vòng tung chứng cứ: Ông ta tung ra một đoạn video quay lén, đúng lúc quay được cảnh 4 cảnh sát ma cà rồng khiêng một cái túi đựng xác size lớn ra khỏi lâu đài.
Nhưng sự chú ý của Quạ Đen không rơi vào cái túi đựng xác có thể chứa được vị huynh đài đầu heo kia, hắn đương nhìn cảnh sát.
Rõ ràng bình minh đã ló dạng trong camera, ánh ban mai mạ viền vàng cho tòa lâu đài cổ kính đó, xe cảnh sát dừng quanh lâu đài. Cảnh sát ma cà rồng vội vã ngược xuôi trong bộ đồng phục, tắm mình trong ánh nắng sớm, trừ chiếc mũ kêpi đồng phục, bọn họ hoàn toàn không sử dụng biện pháp chống nắng nào nữa cả.
Mấy cảnh sát đấy cao thấp béo gầy khác nhau, tuy có người mỡ màng căng cả quai hàm, có người gầy tới mức da mặt lỏng lẻo nhưng khi nhìn kỹ thì ai nấy cũng có cùng kiểu ngũ quan, cứ như thể gương mặt cũng là một phần của đồng phục vậy.
Bọn họ không chống nắng, ấy là vì đã “mặc” vào một lớp da không ngại ánh nắng.
Hóa ra là thế, Quạ Đen nhìn về phía đôi chân trần của Gabriel rồi lại tìm một mảnh của trò chơi ghép hình.
Nhưng sao y làm được?
Quạ Đen nhận ra mình vẫn là kẻ vô tri đối với thế giới này, thế là hắn quyết đoán từ bỏ suy nghĩ hiệu suất kém mà quay sang bắt loa với Gabriel.
“Hê, thiên sứ trưởng đại nhân ơi,” Gabriel nghe thấy thế mới nhìn sang thì thấy hắn giơ ngón cái với mình, “ngài đúng là cái này!”
Đối mặt với lời khen mới mẻ này, Gabriel có hơi luống cuống, y cũng nghi ngờ kiểm tra vệ sinh cá nhân mình: “Trên người tôi dính cái gì à?”
Quạ Đen: “...”
“Xin lỗi, làm xong việc này, tôi nhất định sẽ dâng hương tắm gội tử tế. Tôi chỉ muốn hỏi cái này,” Quạ Đen tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt bay tới màn hình cách đấy thật xa, đoạn chớp mắt với Gabriel, “Ngài làm thế nào vậy?”
Gabriel ngẩn ra, kế đấy, hình như cuối cùng nụ cười giả trân trên mặt y cũng lộ ra chút kinh ngạc, nhưng tiếc là lúc này có tiếng bước chân dồn dập cắt ngang buổi giao lưu của hai người.
Quạ Đen thoáng cứng đờ, nụ cười với ngón cái của hắn đều héo cả.
“Keng”, Tấn Mãnh Long chạy vội quá, vấp phải rác rưởi, cả người với cái cờ lê size to cùng nhau bay sang, lăn thẳng tới trước bánh xe tải.
Quạ Đen liếc nhìn mái đầu tóc vàng ấy mà thở dài, lẩm bẩm một câu gần như không thể nghe thấy: “Đại từ bi không độ mấy kẻ tự tìm chết rồi…”
Tấn Mãnh Long choáng váng, cu cậu ngước đầu lên, có dòng máu mũi chảy xuôi xuống: “Cậu nói cái gì?”
Quạ Đen ngửa về sau bằng cái diễn xuất lố lăng của mình, lộ ra nỗi sợ mà như chào hỏi: “Tôi hỏi là ngài không sao chứ? Trời ơi, chuyện gì thế này? Ngài liên lạc với mấy sếp bên sở An ninh được chưa? Rồi tiếp viện chừng nào tới?”
“Tín hiệu không gửi đi được,” Tấn Mãnh Long khó nhọc kéo cửa xe bò dậy, chân còn đang run, “Gabriel! Hoa Nhài… mấy đứa qua đây ngay! Nghe anh nói, tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh sợ là có rắc rối lớn đấy! Nghe nói bí tộc ở thành phố dưới lòng đất có lực lượng vũ trang của riêng mình, bao năm qua chỉ bán mặt mũi cho lãnh chúa, nếu bọn họ xảy ra xung đột với sở An ninh…”
Ngày quả cảnh sát nói được phân nửa thì lại kéo mái tóc vàng của mình: “Cái này, thật thật... lãnh chúa là kẻ có thiên phú cấp 2 vĩ đại đó! Sao lại bị giết cho được? Tôi không tin…”
Nói đoạn, cu cậu lại liếc nhìn “chứng cứ” trên màn hình lớn, lạc lối trong sự hoài nghi không thể tin nổi: “Hung thủ là người hầu trộm mấy quả mọng đi sao? Có liên quan gì tới tộc Heo? Đáng ghét, nếu lúc ở trong cứ điểm của tộc Heo tôi cảnh giác hơn một chút, nói không chừng giờ đã có thêm manh mối rồi…”
Quạ Đen nhìn cu cậu với vẻ đồng tình, còn hùa theo: “Chứ gì nữa.”
Ngài tha cho mái tóc vàng của mình con đường sống đi, giờ cảnh giác cũng chưa muộn đâu.
Lúc này, video được ghi lại của ma cà rồng đã phát xong, màn hình trên quỹ đạo nhòe đi, thay vào đó là kí hiệu cảnh báo nền đen chữ đỏ.
“Người” nói chuyện lúc đầu trên đài lại cất tiếng, thanh âm vang vọng khắp cả bầu trời của thành phố dưới lòng đất.
Người… sinh vật nói chuyện có màu giọng hồn hậu, khác với tiếng ồm ồm của người đầu heo, giọng nói này nhả chữ rõ ràng, có cảm giác cộng hưởng từ lồng ngực mạnh mẽ vô cùng, giọng nói ấy khiến cho người ta có cảm giác cái vị đang cất giọng đấy lồng ngực chắc chắn rất lớn… Không, chắc chắn rất cường tráng.
“Hỡi những người bạn, hỡi các đồng bào, hỡi những vị xóm giềng nơi thành phố dưới lòng đất, xin các vị hãy nghe ta nói…”
Ba tiếng mở đầu bài kêu gọi của vị diễn giả đây có cảm giác vô cùng nhịp nhàng làm cho Quạ Đen nhớ tới câu thoại trong vở kịch của Shakespeare, thế là hắn nhịn không được tiếp lời: “Tôi tới mai táng cho Caesar chứ không phải tới ca ngợi gã…”
“Không.” Tấn Mãnh Long chùi máu mũi còn sửa lưng Quạ Đen, “Không phải “Caesar”, nếu tôi đoán không sai, người diễn thuyết hẳn là Antonio.”
Quạ Đen kinh ngạc ngoái đầu nhìn, cú xoay đầu mạnh quá, thế là trước mắt hắn toàn sao vàng.
Chỉ nghe Tấn Mãnh Long nói tiếp: “.... Lúc bọn tôi được huấn luyện có từng học về các đặc trưng của bí tộc mà, tôi nghĩ đây hằng là giọng của “người Gấu”. Nghe nói vị vua không ngai vàng ở thành phố dưới lòng đất là một người Gấu trên dưới trăm tuổi, người bí tộc đều gọi ông ta là “cha đỡ đầu Antony”.”
À, Quạ Đen nói gà ngài quả cảnh sát nói vịt.
Tấn Mãnh Long chần chừ ngậm miệng lại, dù là cu cậu thì cũng có thể nhìn ra biểu cảm của Quạ Đen không đúng.
Mới nãy có một khoảnh khắc, ánh mắt Quạ Đen nhìn cậu chàng chứa đựng đầy vẻ kinh ngạc sướng vui, đôi mắt sáng rực hệt như pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm. Chỉ có đứa trẻ đi lạc, khi nhìn thấy người thân nơi khúc quanh mới có được ánh mắt ấy.
Rồi, pháo hoa bị gió cuốn vội đi, tro giấy cũng chẳng còn sót lại, lại là mảnh trời đêm quạnh hiu.
Tựa như đứa trẻ ấy đã nhận nhầm người, hoặc giả là nó đột nhiên ý thức được cái người mà mình nhận nhầm ấy đã rời khỏi thế gian này từ rất lâu về trước.
Tấn Mãnh Long: “Cậu… cậu sao thế?”
“Không có gì.” Quạ Đen mau chóng bình tĩnh lại, hắn nở nụ cười kỳ quái, còn giơ tay ra dấu “suỵt” với Tấn Mãnh Long.
Cha đỡ đầu gấu đen trong lời đồn nói bằng chất giọng như lũ quét bất ngờ: “Chính vào lúc 20 phút trước, sở tổng An ninh thành Ánh Sao Sáng còn liên lạc với ta, dùng danh nghĩa của lãnh chúa yêu cầu ta phối hợp với cảnh sát ma cà rồng lùng bắt tên trộm lẻn vào lâu đài. Sở An ninh yêu cầu phái đội điều tra đi vào địa bàn của ta. Lãnh chúa có phải đã bị hại hay không, liệu sở An ninh có ý đồ xấu hay không, ta không cách nào phán đoán cả. Chúng ta rời quê xa hương tới đây, chỉ muốn sống yên ổn nơi góc nhỏ của châu Ma Kết vĩ đại này, chúng ta không hề có ý đối địch với ai hết, chỉ mong ôm nhau tự bảo vệ mình.”
Vẻ khiếp sợ lộ ra trên gương mặt của Tấn Mãnh Long.
Cha đỡ đầu gấu đen nghiêm trang tuyên bố: “Ta muốn các khu nhanh chóng đóng hết các lối ra vào, cũng mong đồng bào các tộc cầm chắc vũ khí của mình, bất kỳ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ tôn nghiêm của những kẻ đáng thương dưới lòng đất này!”
Tấn Mãnh Long túm lấy cánh tay của Quạ Đen: “Cậu biết lối ra gần đây nhất nằm đâu không? Chúng ta buộc phải thoát ra trước khi bọn họ đóng cổng!”
Quạ Đen: “À, cái này…”
“Bỏ đi!” Tấn Mãnh Long cho là hắn không muốn bán đứng chủ nhân mình bèn kéo Hoa Nhài sang, rồi lại vẫy tay với Tháng Năm và Dâu Tây, “Lúc huấn luyện anh từng cõng mấy người, không biết có chuẩn không. Không còn thời gian nữa, nhanh…”
Sau đó ngã cắm đầu.
Ánh sáng màu trắng trên tay Hoa Nhài còn chưa tan đi, con nhỏ bình tĩnh ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của Quạ Đen.
Núi rác chợt lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng ồn ào náo động của người đầu chuột xa xa truyền tới.
Hình như Dâu Tây với Tháng Năm đã sợ điếng người, cứ như ngày đầu quen biết người bạn ở cùng suốt 3 năm vậy. Hai đứa nó há hốc mồm mắt, đọng lại thành hai tiếng thét như gà thật chói tai.
“Anh không bất ngờ chút nào,” Hoa Nhài kệ 2 đứa kia, chỉ hỏi Quạ Đen, “Thật ra anh đã nhìn ra từ trước, đúng chứ?”
Quạ Đen: “...”
Cái này thì không à.
Hoa Nhài: “Sao cái gì anh cũng biết thế, đây là năng lực gì?”
“Không xác định,” Quạ Đen mắt to trừng mắt nhỏ với Hoa Nhài, nhủ thầm, “Chắc là “Đại pháp đơ mặt giả ngầu lòi” nhỉ?”
Hắn không đáp lời mà chỉ liếc Tấn Mãnh Long giờ đang nằm im lìm: “Em không giết cậu ta.”
Gương mặt còn vương nét trẻ thơ ấy chẳng hề dao động, nghe vậy chỉ cúi đầu liếc nhìn ngài quả cảnh sát như nhìn con sâu róm bị giẫm nát bên đường vậy, chẳng hề để ý tới: “Í? Gã còn chưa chết à? Thế là do tôi không đủ sức.”
Quạ Đen mặt không đổi sắc nhưng lòng đã chùng xuống.
“Cũng phải, nếu không cũng đâu tới mức rơi vào tay bọn Heo, nhưng về sau tôi sẽ mạnh hơn.” Cô gái nhỏ bình thản thừa nhận bản thân còn chưa được, lại còn xác định mục tiêu của mình hết sức rõ ràng. Nếu nó nói là thành tích thi cuối kỳ thì cảnh này trông tích cực hướng về phía trước cỡ nào.
Mà khi thiếu niên nguy hiểm này nhìn Quạ Đen, ánh mắt lại rất bình thường: Tuy không quen, cũng không thể nói là tin tưởng, nhưng ít nhất con nhỏ coi Quạ Đen là đồng loại.
Hoa Nhài: “Anh không phải cũng là “mồi lửa” đó chứ? Là người bên nào? Có nhiệm vụ gì ở đây?”
Quạ Đen giữ cửa xe bằng bàn tay quấn khế ước đen nhánh kia, đáp lại mà không hề nao núng: “Không bên nào hết, anh nhận lời người khác nhờ cậy, có chút việc phải làm.”
“Mồi lửa” lại là cái vẹo gì đây? Sắp chết tới nơi rồi sao lại còn thêm cái nghệ danh nữa thế này!
“À,” Hoa Nhài gật đầu, “đại hiệp độc hành.”
Cuối cùng Tháng Năm cũng tỉnh táo trở lại, thẳng nhỏ lùi ra sau nửa bước, run lẩy bẩy hỏi: “Cái gì mà “người bên nào”, ảnh, ảnh không phải quả mọng sao?”
“Ở đây không có “quả mọng” chó má gì hết.” Hoa Nhài sầm mặt, đoạn nhìn quanh quất rồi nhặt cái búa Tấn Mãnh Long làm rơi dưới đất lên, “Chúng ta mới là “con người”.”
Lời của con nhỏ với cái búa cùng nhau vung ra, sắp đập mạnh vào đầu Tấn Mãnh Long.
Quạ Đen chợt đẩy cửa xe, nhưng ngay trước khi hắn hành động, Dâu Tây để tóc bum bê đã nhào sang: “Đừng mà!”
Hoa Nhài loạng choạng, cái búa trong tay nó trượt tới chỗ xe tải, tiện thể làm thủng một lỗ trên thân xe vốn đã tàn tạ, Quạ Đen thuận thế rụt trở vào.
“Đừng đánh ảnh,” Dâu Tây ôm tay Hoa Nhài, “ảnh là quả mọng tốt!”
Hoa Nhài: “Qua bên kia.”
“Thiệt đó đừng mà, ảnh muốn bảo vệ tụi mình, lúc ở chỗ người Heo ảnh không chịu chạy đi trước, còn chăm sóc tụi mình suốt dọc đường, không thể… á!”
Hoa Nhài giơ búa tính đập vào tay Dâu Tây, con nhỏ nhu nhược nhát gan nhất trong lời người ta sợ hãi nhắm tịt mắt lại, khớp tay xinh trắng bệch hết nhưng có chết cũng nắm chặt áo Hoa Nhài, không chịu buông tay.
Cuối cùng thì đầu búa cũng không đập vào người Dâu Tây, Hoa Nhài giận dữ trợn mắt với người bạn ngu si của mình. Con nhỏ “xía” một tiếng rồi nói bằng giọng con nít, còn vứt hung khí đi dù tức hồng hộc: “Vậy trói gã lại thì được chứ gì?”
Một đôi tay gầy gò, xương xẩu lởm chởm thò ra từ trong xe tải, đưa sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn ra.
Hoa Nhài trợn trắng, đoạn giựt dây thừng trong tay Quạ Đen, vụng về trói Tấn Mãnh Long thành con cua khổng lồ.
“Ê, giao dịch nhé. Tôi là “mồi lửa” bên “lộ tuyến thần thánh”, anh vừa thấy đó.” Con nhỏ huơ tay phải với Quạ Đen, “Tôi phải tìm tổ chức của mình… mang theo hai con hàng này nữa, nhưng sức mình tôi không đủ. Đúng lúc anh cũng có một mình, giờ cái chỗ quỷ quái này loạn lạc vậy rồi, đi lại một mình trên đường nguy hiểm lắm. Hay là kết bạn đi, tôi giúp anh làm nhiệm vụ của anh, anh đưa tụi này đi một quãng.”
Quạ Đen: “...”
Ngon đấy, đầu óc con nhỏ này sáng suốt phết, gan dạ còn tỉ mỉ, lại biết đàm phán, nghe thôi hắn đã thấy động lòng rồi.
Vấn đề duy nhất, “mồi lửa” là cái mèo gì?
Đúng ngay lúc này, thanh âm trong trẻo của trời xanh đã cứu rỗi Quạ Đen.
Gabriel: “Ừm… Đưa tôi theo cùng nhé? Với lại “mồi lửa” là gì thế?”
—Julius Caesar Đại Đế (The Tragedy of Julius Caesar): Vở bi kịch của Shakespeare, kể về cuộc đời của Julius Caesar Đại Đế - một trong những nhân vật lịch sử La Mã nổi tiếng nhất mọi thời đại. Cuối cùng, ông bị các thành viên của viện nguyên lão mưu sát tập thể ngay trong viện nguyên lão vào một ngày lên triều với tổng cộng 23 nhát đâm.Người lái đò thành Venice (The Merchant of Venice): Vở hài kịch xoay quanh cuộc chiến đấu pháp lý và tình cảm giữa Antonio, người lái đò lương thiện và Shylock, ông chủ cho vay lãi nặng luôn âm mưu hại Antonio. Câu chuyện kết thúc với thất bại của Shylock khi buộc chỉ được cắt đúng 1 lượng thịt trên người Antonio không hơn không kém và không được làm chảy máu.