Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 57: Tới bao nhiêu giết bấy nhiêu




Màn đêm không tiếng động phủ xuống ở bên ngoài phía Tây Nam MaThú Sâm Lâm. Lúc xế chiều Băng Huyết đã gọi Cát Kiệt phái năm thị vệ Thiết Diện đi trước với Tứ Đại Gia Tộc để sắp xếp chỗ ở cho bọn họ. Lúc này đám người Băng Huyết dẫn theo những thị vệ Thiết Diện vừa mới trở về dưới sự hướng dẫn của Cát Kiệt chạy tới doanh địa mới.

Đoàn người chạy vội dưới màn đêm trong Ma Thú Sâm Lâm, trong rừng rậm yên tĩnh, dù là tiếng gió thổi qua lá cây thì ma thú cấp thấp cũng bị kinh sợ mà nhảy vọt lên. Ánh sao lấp lánh xuyên thấu qua cành lá sum xuê chiếu xuống đất, chiếu từng bóng dáng của những người gấp gáp bay qua.

“Băng Huyết tiểu chủ, trước mặt chính là doanh trại của mấy Đại Thế Lực.” Cát Kiệt vừa ra sức đi theo bên cạnh Băng Huyết, vừa nói với Băng Huyết. Bây giờ bọn hắn đối với Băng Huyết cực kỳ bội phục, tiếng tiểu chủ này không phải là bọn họ tự biên tự diễn, bọn họ đối với Băng Huyết tôn kính và khâm phục từ trong thâm tâm.

“Được, vậy chúng ta trực tiếp đi vào đi.” Mặc dù phía trước là bóng tối, nhưng đối với tu vi của Cát Kiệt bọn họ, thần thức có thể biết rõ tình huống trong vòng bán kính 10 mét. Dĩ nhiên đối với cực phẩm biến thái, biến thái trong yêu nghiệt như Băng Huyết, thần thức mở rộng trăm dặm cũng không phí chút tinh thần lực nào.

Mặc dù dưới tình huống bình thường, ban đêm ở Ma Thú Sâm Lâm, có rất ít người đi. Nhưng mà ở đây vô cùng lạ, rất nhiều ma thú cao cấp cũng vây trong rừng rậm, để lại vòng ngoài chỉ có một ít ma thú cấp thấp, cho nên lúc này bên ngoài Ma Thú Sâm Lâm cực kỳ an toàn. Huống chi buổi tối mát mẻ hơn ban ngày nhiều, Băng Huyết là người tương đối lười, một người lười thì tuyệt đối sẽ không chọn phiền toái.

“Băng Huyết tiểu chủ, Lôi thiếu chủ, thiếu gia, chính là chỗ này.” Cát Kiệt mang theo mọi người đi tới trước mấy cái lều lớn màu đen, cung kính cúi người nhẹ giọng nói.

Năm thị vệ Thiết Diện canh giữ trước mấy cái lều lớn màu đen, sau khi nhìn thấy đoàn người Băng Huyết. Cùng nhau khom lưng, cung kính nói: “Thuộc hạ ra mắt Băng Huyết tiểu chủ, Lôi thiếu chủ, thiếu gia.”

Băng Huyết đi tuốt ở đàng trước, nhìn năm người khẽ mỉm cười: “Vất cả cho các ngươi rồi.”

“Tạ tiểu chủ, đây là vinh hạnh của chúng thuộc hạ.” Năm người lần nữa lạnh lẽo nói, không khó nghe ra thành tâm trong giọng nói của bọn họ.

Băng huyết thoả mãn gật đầu, ngồi xuống ghế Cát Kiệt chuẩn bị, nhẹ giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian này có người tới sao?”

“Hồi tiểu chủ, buổi chiều mấy lần Tứ Đại Gia Tộc phái người đến hỏi tiểu chủ, Lôi thiếu chủ có đến hay không. Mặt khác người của Dong Binh Công Hội cũng tới hỏi thăm Lôi thiếu chủ lúc nào thì đến. Lúc tối còn có mấy đợt người đến, dừng lại một lát rồi đi.” Trong năm người một người bước lên nói.

Băng Huyết nhẹ nhàng chớp mắt, trong mắt thoáng qua một tia âm lãnh, môi đỏ mọng chậm rãi cong lên, rõ ràng là đang cười, lại làm cho người ta cảm thấy như một ác ma, khát máu âm lãnh. Chậm rãi quay đầu, nhàn nhạt nhìn Ám Dạ, nhíu mày, nụ cười từ từ lớn hơn, một cỗ sát khí từ từ dâng lên.

Ám Dạ lắc mình một cái biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một bóng đen đi về phía mấy cây to. Ánh sáng màu bạc bay lượn, máu bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên thấu trời. Bóng tối bao phủMa Thú Sâm Lâm tăng thêm vài phần u ám.

Không tới năm phút, Ám Dạ quay về, lặng lẽ không tiếng động đứng sau lưng Băng Huyết. Phía dưới vang lên tiếng rơi tự do cùng với âm thanh kêu rên.        

Năm thị vệ Thiết Diện nhìn mấy tên cao lớn cả người đầy máu rơi từ trên cây xuống, trong mắt càng lạnh lẽo, sau đó chân sau quỳ xuống đất trước Băng Huyết, tự trách nói: “Là thuộc hạ vô năng, không phát hiện còn có người núp ở chỗ tối. Xin Huyết tiểu chủ trách phạt.” Không có bất kỳ lời giải thích, thất trách nên phạt, đối với thái độ của bọn họ, Băng Huyết càng cực kỳ hài lòng.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy con ruồi đáng ghét ở xa, lạnh nhạt nói: “Không sao. Các ngươi không phát hiện cũng là bình thường, đứng lên đi. Không ngờ bọn họ lại tôn trọng bản thiếu như vậy, còn phái cả kiếm sĩ đỉnh phong đến giám thị… Hừ.”

Băng Huyết lười biếng đứng lên, vòng tay sau lưng, khí thế vương giả tuôn ra. Lúc này không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên 12 tuổi ở nàng mà lại giống như Quân Vương, dùng mắt nhìn xuống mấy con kiến hôi nhỏ bé trước mặt. Mặc dù bây giờ nàng vẫn còn rất nhỏ yếu, nhưng thân phận sát thủ đứng đầu kiếp trước, không cho bất luận kẻ nào khinh miệt.

“Lưu các ngươi một mạng, về nói lại cho chủ tử các ngươi, bản thiếu cho tới bây giờ đều không thích bị người khác ở trong bóng tối nhìn chằm chằm. Trừ phi các ngươi trốn được tai mắt của bản thiếu, nếu không tới bao nhiêu, bản thiếu giết bấy nhiêu, đến lúc đó đừng trách bản thiếu tàn nhẫn vô tình.” Giọng nói không hề có nhiệt độ, đối với mấy người kia giống như âm thanh đòi mạng phát ra từ địa ngục, âm lãnh vô tình, khát máu tà ác.

Bọn họ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, thoát khỏi ác ma đáng sợ này, gân mạch toàn thân đứt đoạn, xương cốt trên người nát bấy, muốn chết, đôi tay cũng không có sức cầm kiếm. Chạy thế nào đây……

“Ám Dạ, tiễn bọn họ một đoạn đường.” Băng Huyết lạnh lùng xoay người, đi về phía lều, đối với tất cả sau lưng không có một chút hứng thú, lạnh lùng giống như biến thành người khác, mọi người lại không biết đây mới thật sự là Băng Huyết, Truyền Kỳ giới sát thủ – Băng Huyết.

Ám Dạ nhận lệnh của Băng Huyết, cổ tay phải chuyển một cái, giơ cao trường kiếm, hướng về phía trước nặng nề vung xuống, vỏ kiếm đen nhánh trên không trung xẹt qua một ánh sáng màu đen, khí lưu cường hãn lập tức tuông ra, đổ ập vào mấy người đang nằm trên đất phía trước. Bọn họ chỉ cảm thấy một uy áp cường hãn kéo theo một lốc xoáy lớn cuộn bọn họ bay lên, bay về trong bóng tối phía xa.

Nhìn quá trình này, Lôi Minh, Hàn Khải Minh không nói một câu, hoàn toàn đặt quyền chủ đạo vào tay Băng Huyết, mặc kệ nàng làm cái gì, bọn họ chỉ biết đi theo, không còn gì khác.

Ám Dạ xoay người nhìn vẻ mặt mấy người, đây là lần thứ hai bọn họ được nhìn thấy sự vô tình của chủ nhân. Nhưng đối với Băng Huyết vẫn thật tâm trước sau như một. Chỉ có người như vậy, mới có tư cách ở lại bên cạnh chủ nhân của mình, mặc kệ nàng làm cái gì, cũng có thể vô điều kiện tin tưởng.

Lôi Minh thoải mái nhận lấy ánh nhìn chăm chú của Ám Dạ, từ đầu tới cuối đều là nụ cười nhẹ nhàng. Lúc này ngẩng đầu nhìn mọi người nhẹ giọng nói: “Mọi người, trong khoảng thời gian này cũng đã mệt mỏi, đều đi nghỉ ngơi đi. Hồi phục tinh thần, ta thấy ngày mai sẽ càng thêm phấn khích.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Hàn Khải Minh cười xán lạn tràn đầy vui sướng khi người gặp họa. Có người chọc giận Huyết Huyết của bọn họ, sau này nhất định bọn họ sẽ không có ngày an tĩnh.” Cát Kiệt, an bài những người khác nghỉ ngơi đi. Ta thấy  tối nay mọi người có thể ngủ một giấc an ổn rồi.”

“Vâng, thiếu gia.” Cát Kiệt gật đầu cười, rời đi.

Lôi Minh và Hàn Khải Minh nhìn về phía Ám Dạ gật đầu một cái, xoay người đi vào lều của mình nghỉ ngơi.

Ám Dạ đứng một mình ở dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cũng sắp quên mình của trước kia, khi đó mình vĩnh viễn là một thân một mình, tự sinh tự diệt, lúc làm nhiệm vụ cũng thế. Nhưng mà bây giờ không giống trước, hắn không bao giờ cô độc nữa, kiếp này hắn tìm được mục tiêu, tìm được nhiệm vụ cả đời, không còn là nhiệm vụ đơn độc nữa.

“Ám Dạ, ta mệt rồi.” Một âm thanh lười biếng vang lên trong đêm tối.

Đôi mắt lạnh lẽo thấu xương của Ám Dạ trở nên ấm áp, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, trên mặt giương lên một nụ cười nhàn nhạt, hướng về phía lều màu đen trước mắt: “Dạ, Thiếu chủ.” Hai chân thon dài nhẹ nhàng đi vào trong chiếc lều ấm áp.

———- Hết chương 57 ———