Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 22




Trần Phi cầm CMND đi thẳng đến quầy giao dịch mở một tài khoản. Nữ nhân viên có chút xấu hổ nhìn Trần Phi, tuy rằng Trần Phi không phải kiểu đẹp trai khiến cho người ta nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng nhưng hắn lại rất có hương vị đàn ông. Cho dù gương mặt cương nghị luôn toát ra vẻ lạnh lùng băng sương, nhưng mà cũng không khiến cho người đang nhìn lén bị hắn dọa sợ, ngược lại càng khiến cho cô gái trẻ cảm thấy Trần Phi mị lực đến mức nói không nên lời.


Trần Phi điền đầy đủ thông tin vào giấy khai, mở xong tài khoản liền quay lưng rời đi, cô nhân viên chép chép miệng tiếng nuối, trong lòng không ngừng rơi lệ vì hoàng tử băng giá đã rời đi rồi. Trần Phi không phải không nhìn thấy ánh mắt của cô nhân viên quầy giao dịch, chỉ là ánh mắt của hắn sớm đã bị Vu Quần cướp đi rồi, ngoài em ấy ra hắn không để bất cứ ai vào mắt nữa.


Trần Phi chỉ để lại hai ngàn tệ, còn toàn bộ hai vạn rưỡi đều dùng mua cổ phiếu. Trần Phi không giữ lại đường lui cho mình, bởi vì hắn tin tưởng trí nhớ của bản thân từ kiếp trước. Nếu như ông trời vẫn an bài như xưa, vậy hai tháng sau hắn sẽ có khoảng hai mươi vạn tiền lãi. Trần Phi hiểu cổ phiếu chính là một trò chơi may rủi nhưng hắn đồng ý mạo hiểm một lần.


Mua xong cổ phiếu Trần Phi nhanh chóng rời đi, hắn cũng không có hứng thú đi nghiên cứu về cổ phiếu mới mua. Mà cũng chính vì thế mà lần này hắn vô tình bỏ lỡ cuộc gặp mặt với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình trên thương trường cũng như tình trường.


Ba mươi tháng chạp, trong nhà Vu Quần vô cùng náo nhiệt, tuy rằng chỉ có ba người cùng nhau đón tết âm lịch, nhưng cả nhà bọn họ đều cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Sáng sớm, Vu Quần đã bị anh trai lôi ra khỏi ổ chăn đi dán câu đối xuân, trước cửa dán "Tân Xuân", đầu giường dán "Khỏe mạnh", trên thùng gạo dán "Sung túc", xe đạp cũ của anh trai cũng được dán câu "Thuận buồm xuối gió" nho nhỏ... Vu Quần cùng anh cậu bề bộn đến trưa mới dán xong tất cả.


Qua loa ăn vài món điểm tâm, hai người bọn họ lại vội vã chuẩn bị, dù sao thì bữa trưa cũng không cần để tâm lắm, quan trọng là bữa cơm tất niên vào buổi tối a. Mẹ Vu Quần tất bật với nồi bánh sủi cảo trong bếp, ánh lửa chiếu lên đỏ hồng cả gương mặt. Vu Dương đứng một bên cũng đang bận cắt tiết gà, mấy việc huyết tinh thế này, đúng là Vu Quần không dám làm, mà cậu cũng không muốn làm. Kỳ thật cả nhà đều vô cùng chiều chuộng Vu Quần, thế nên cậu cũng không cần làm gì, chỉ đứng một bên nhìn anh trai làm việc thôi.


Vui vẻ bận rộn hết một ngày, gần năm giờ chiều cả nhà ba người bọn họ cuối cùng cũng ngồi trên bàn cơm. Trên bàn có sủi cảo nóng hổi, có canh cá chua cay, thịt gà hầm nấm, còn có mấy món đồ ăn tinh xảo khác. Vu Quần cùng anh trai nâng chén rượu đế, uống thật thống khoái. Vu Quần say, bình thường bia cũng không uống qua nên mới một ly rượu đế đã làm cậu say đến bất tỉnh nhân sự, nhìn Vu Quần năm gục trên mặt bàn, mẹ liền cảm thấy thật hết cách.


Nhưng mà, mẹ Vu Quần cũng không trách cứ Vu Dương, năm mới mà, quan trọng là phải thật vui vẻ. Vu Dương đem một vạn tệ tiền lương năm nay giao cho mẹ, bà thấy vậy liền không kìm chế được mà khóc, bà có hai đứa con trai vừa ngoan lại vừa có tiền đồ. Đem tiền Vu Dương đưa cất thật cẩn thận, mẹ Vu Quần trong lòng nghĩ đến, cái này giữ cho Vu Dương sau này lấy vợ a.


Mãi đến buổi tối, Vu Quần mới tỉnh rượu, cậu có chút chóng mặt, chậm rề rề xuống giường đi ra nhà chính, ngồi trên ghế cùng mẹ và anh trai xem mấy chương trình cuối năm, bọn họ trong nhà ấm áp cùng nhau chờ đón giờ khắc giao thừa. Trước lúc giao thừa mười lăm phút, Vu Quần đã đòi ăn bánh bao, mẹ Vu Quần từ ái nhìn hai đứa con trai ngồi xem TV, hạnh phúc cầm bột nặn bánh.


Cuối cùng một năm mới đã đến, ngoài đường truyền đến tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt, Vu Quần hơi hoảng hốt đứng lên, lúc này cậu cảm thấy nhớ Trần Phi, không biết Trần Phi đang làm gì, có phải đang xem mấy tiết mục cuối năm không? Hay là cũng đang nhớ đến cậu?


Năm mới đến khiến Vu Quần cảm thấy mê mang, nội tâm có chút nhộn nhạo, hiện tại cậu đối việc trọng sinh thấy rất không chân thực. Chuyện của kiếp trước thật sự đã từng xảy ra sao? Hay chỉ là một giấc mộng của mình thôi? Có phải thế giới này chỉ có một mình cậu trọng sinh không? Vu Quần không có cách nào lý giải được cảm giác mơ hồ lúc này của mình. Vu Quần buồn rầu, lại tự giễu nghĩ đến bây giờ mình còn đắn đo vấn đề này để làm cái gì.


Ngày mùng một tết, tất cả một người đều vui vẻ, háo hức đi khắp nơi chúc tết. Vu Quần cùng anh trai đi đến nhà mấy trưởng bối trong thôn chúc mừng, trên đường về ngẫu nhiên gặp một nhóm người cũng đang đi chúc tết. Anh trai gặp được mấy người bạn trong hội này, lại hứng khởi cùng nhau nói chuyện. Vu Quần nhìn anh trai cân nhắc một thoáng, sau đó quyết định đi tìm bọn Hàn Soái. Lúc đi qua cửa hàng tạp hóa của chú Lý, nhìn thấy cánh cửa được khóa cẩn thận, Vu Quần có chút thất thần, thật muốn gọi điện thoại cho anh ấy.


Mà ngày ba mươi tháng chạp ở một nơi khác, Trần Phi một mực ngủ đến 9h sáng, nhìn màn hình điện thoại không có cuộc gọi nào, Trần Phi bĩu môi rời giường. Hắn nghe lời Vu Quần, hôm qua sau khi rời khỏi sàn chứng khoán đã qua cửa hàng mua một ít sơn với một chữ phúc đỏ. Xế chiều hôm qua, hắn đã đem mấy cánh cửa trong phòng quét lại một lớp sơn mới, cũng thuận tiện đem mấy đồ đạc cũ trong phòng sơn qua một lượt, bây giờ thoạt nhìn còn thấy rất mới đây này.


Đem chữ phúc dán xong, Trần Phi vươn vươn bả vai, định đi làm một ít cơm. Trần Phi không thích mấy câu đối xuân đỏ chót kia, mua chữ về dán đã là cực hạn của hắn rồi. Nhưng vì Vu Quần thích nên hắn cũng không đành lòng cự tuyệt.


Qua loa làm ít đồ ăn cũng tự cho là không tệ lắm, Trần Phi bắt đầu ăn cơm. Trên bàn đặt hai cặp bắt đũa, chỉ có làm thế, Trần Phi mới có cảm giác Vu Quần đang đón tết âm lịch cùng với mình. Mặc dù đã quen một mình trải qua năm mới nhưng năm nay Trần Phi mới thấy thực gian nan cùng nôn nóng. Nếu như lúc ấy hắn chịu đáp ứng Vu Quần về nhà em ấy cùng đón năm mới thì giờ đã không phải chịu đựng vất vả như vậy rồi a!


Mùng một tết, Trần Phi ngủ một mạch đến một giờ chiều, tối qua hắn nằm trên giường nghe tiếng pháo hoa bên ngoài nối tiếp nhau mãi không dứt, thanh âm náo nhiệt vui vẻ khiến hắn cả đêm không ngủ được. Lòng tràn đầy bực bội, Trần Phi dứt khoát rời giường, châm một điếu thuốc đứng nhìn bầu trời đang phủ đầy màu sắc rực rỡ. Nếu Vu Quần phát hiện hắn bây giờ hút thuốc, chắc chắn lại hung dữ giáo huấn hắn một phen nha! Trần Phi cảm thấy Vu Quần ngày càng không sợ mình, nhưng Vu Quần hiện tại làm hắn cảm thấy thật có sức sống.


Kiếp trước Vu Quần quá trầm tĩnh, dù mắt hắn có lợi hại đến đâu cũng không đoán được em ấy đang nghĩ gì. Nhưng thật sâu trong ánh mắt ấy, hắn nhìn ra được sự đau thương. Hắn muốn ôm chặt lấy Vu Quần, nói em ấy đừng bi thương, hắn luôn ở bên cạnh em ấy, chưa từng rời đi. Nhưng mà, Trần Phi không mở miệng được.


Nghĩ đến mấy năm cuối của kiếp trước, Vu Quần ngày càng trầm mặc, tâm Trần Phi đều co rút lại, đó là lỗi của hắn. Cuối cùng, đẩy hai người đến kết cục như vậy đều do hắn mà ra, nhưng nếu được chọn lại lần nữa, Trần Phi vẫn sẽ không do dự mà đi vào con đường kia. Dù Vu Quần ngày càng hận hắn nhưng hắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới Vu Quần, bởi vì Vu Quần là sinh mạng, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn.


Bời vì không có máy tính, ngày thứ hai của năm mới Trần Phi lại đi đến sàn chứng khoán một lần nữa, nhìn qua cổ phiếu mình mua bắt đầu trượt giá, Trần Phi cũng không để ý nó nữa, hắn đang chờ một tháng sau cổ phiếu đột ngột tăng vọt. Xem xong cổ phiếu, Trần Phi có chút nhàm chán, mông lung đi lại trên đường.


Trên đường, tiếng người cười nói huyên náo, thành thị dù sao cũng không phải nông thôn, đô thị phồn hoa lộ ra vẻ thời thượng cùng sung túc, trước cửa KTV vừa mở đã đậu đầy xe. Các gánh hàng rong, các cửa hàng bán quà vặt mở nhộn nhịp buôn bán. Trên đường, thiếu nữ trang điểm xinh đẹp vui vẻ kéo cánh tay bạn trai, thân thiết cùng nhau đi bên lề đường... Trần Phi nhìn những người này, bĩu môi nhét tay vào túi quần, sau đó chậm rì rì đi về nhà.


Sáu giờ chiều, Trần Phi trở về nhà, trợn mắt nhìn thấy người đang co rúm ngồi trước cửa, tâm không ngừng run rẩy. Vu Quần ngẩng đầu, nhìn đến Trần Phi rốt cuộc cũng trở về, mới khẩn trương đứng dậy, cậu có chút ngây ngô nắm lấy quần jean, hơi thẹn thùng nhìn Trần Phi, nói:


"Em nói với mẹ là có một người bạn học phải trải qua năm mới một mình, rất cô đơn nên em đến cùng hắn." Vu Quần hời hợi nói, sự thật thì là vào tối ngày mùng một, cậu đã phải tốn sức của chín trâu hai hổ mới thuyết phục được mẹ cho mình lên thành phố ngày mùng hai, mẹ cậu cau mày, mặt mũi tràn đầy bất bình nhìn cậu. Nhưng bạn Vu Quần trải qua năm mới một mình thật cô đơn, hơn nữa bình thường cũng hay giúp đỡ Vu Quần, nghĩ vậy mẹ Vu Quần mới buồn bã chấp nhận cho Vu Quần rời đi.


Vu Quần đợi một hồi, cũng không thấy Trần Phi đáp lại, càng thêm khẩn trương nắm chặt lấy vạt áo mình, nội tâm khổ sở nghĩ đến – Trần Phi không muốn mình tùy tiện đến tìm anh ấy sao? Cậu vốn cũng muốn gọi điện thoại nhưng cửa hàng của chú Lý không có mở cửa, cậu cũng không biết có cách nào liên hệ với Trần Phi a.


Vu Quần đang cúi thấp đầu, sắc mặt xẩu hổ hơi ngẩng lên, còn chưa kịp nhìn thấy biểu lộ của Trần Phi đã rơi vào một cái ôm thật ấm áp. Trần Phi cảm thấy nội tâm trống rỗng được nhồi đầy, ôm chặt đến mức dường như muốn đem Vu Quần nhét vào lồng ngực. Nét cương nghị trên gương mặt tan chảy thành bộ dạng thật dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc mềm mại.


Vu Quần im lặng đem đầu dán vào ngực Trần Phi, yên lặng nghe tiết tấu dồn dập của trái tim. Trần Phi giống như đợi không kịp, một tay ôm lấy thắt lưng Vu Quần, tay còn lại nhanh chóng mở cửa, sau đó ném túi hành lý màu xanh của Vu Quần vào nhà, xoay người dùng chân đóng cánh cửa lại.


Bị nhắc bổng lên bất ngờ, Vu QUần kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ Trần Phi, phòng ngừa chính mình không cẩn thận ngã xuống. Ngay lúc cửa đóng lại ầm một tiếng, Vu Quần cảm thấy phía trên đầu xuất hiện một cái bóng mờ, tần suất tim đập của Vu Quần lúc này đồng dạng gia tốc, hai tay có chút vô lực ôm hờ hai bên vai Trần Phi, ngửa đầu đón nhận nụ hôn như vũ bão của hắn.


Trần Phi từ từ nhắm hai mắt, một tay giữ lấy cái ót của Vu Quần, một tay luồn vào bàn tay nhỏ của cậu, mười ngón tay lồng vào nhau không một kẽ hở, triền mien không dứt. Bọn họ đều say! Chìm đắm trong hơi thở của đối phương, Vu Quần cố sức ngửa đầy, lè lưỡi rụt rè cùng Trần Phi cuốn chặt, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn qua khóe miệng trượt xuống cổ, chậm rãi trượt xuống khiến Vu Quần da ngứa, tâm cũng ngứa.


...


Tiếng kêu to của Vu Quần bị chặn lại, Trần Phi cường tráng đem Vu Quần áp vào chăn bông, tiến hành một hồi yêu thương cũng thiêu đốt lẫn nhau.


Tử Diễm: Như vầy mới gọi là tình sắc chớ (*/ω╲*) Ngọt chết tui!!! ┭┮﹏┭┮