Ác Ma Pháp Tắc

Chương 710: Viện trưởng? (Đoạn 1)




Tương lai khi khai chiến, Đỗ Duy sẽ từng bước lợi dụng quyền lợi bản thân để khuếch lực ảnh hưởng trong nội bộ quân đội đế quốc, và cũng có kế hoạch để cho nhóm quân nhân đầu tiên quyết chiến với tội dân ghi chép lại các kinh nghiệm giao chiến làm tư liệu quý giá rồi đưa tới quân đội để tiến hành nghiên cứu. Đồng thời cũng sẽ đem những kinh nghiệm quý báu này truyền thụ cho quân đội trong lớp huấn luyện này!
Như vậy mới có thể bảo đảm trận chiến không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm trong tương lai, nguồn sinh lực của quân đội sẽ được bổ xung thêm liên miên không ngừng - thậm chí càng đánh càng mạnh.
Còn đối với Gabri, Đỗ Duy vẫn sẽ để hắn học tập ở đây để sau khi khai chiến hắn có thể học được một số kinh nghiệm thực tế thu được từ những trận đánh với tội dân, sau đó mới có kế hoạch từ từ đưa hắn vào vũ đài chiến tranh!
- Đỗ Duy!
Carmi Ciro rất thân thiết với Đỗ Duy, với thân phận của hắn không cần cung kính gọi "công tước đại nhân" với Đỗ Duy. Trên thực tế quan hệ cá nhân của hai người lúc này rất tốt. Carmi Ciro cười cười, ôm lấy bả vai Đỗ Duy:
- Em trai ngươi không tồi, quả thực là một nam tử hán, bất quá ngươi thật sự quyết định không cho hắn đảm nhiệm chức vị thực tế gì mà tới đây làm một tên đệ tử sao? Với địa vị của gia tộc các ngươi có thể cấp cho hắn một chức vị cao cấp trong quân đội cơ mà! Nếu không sau này hắn kế thừa chức vị mà lại không có quan tước, thật không dễ nhìn.
Hắn nhỏ giọng nói:
- Nếu ngươi không yên lòng để hắn tới quân doanh chịu khổ ta có thể giúp ngươi đem hắn tới bộ thống soái, tạm thời làm sĩ quan phụ tá của ta. Sao? Ta sẽ chiếu cố thật tốt cho hắn.
- Cảm ơn hảo ý của ngươi.
Thanh âm của Đỗ Duy rất chân thành:
- Nhưng không cần đâu, tiểu tử này còn có phần bộp chộp, ta muốn tôi luyện hắn một thời gian. Mặc dù ngươi nói rất nhiều nhưng không có chức quan thì đã sao? Cho dù không có quan thức thì trong đế đô liệu ai dám coi thường hắn? Hừ!
- Đương nhiên không có ai rồi!
Carmi Ciro giang hai tay:
Với thực lực hai gia tộc của hai anh em các ngươi liệu ai dám đây? Cho dù không nể mặt gia tộc Rowling cũng phải nhìn mặt Đỗ Duy ngươi chứ.
- Giúp ta tôi luyện thật tốt tiểu tử này, cho hắn biết đánh trận không phải chuyện đơn giản.
Đỗ Duy thở dài.
Carmi Ciro cười ha hả, nhìn thoáng qua Gabri đang xem xét những sa bàn và mô hình quân sự của tòa thành, đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Đỗ Duy, ta còn một chuyện muốn nói với ngươi một chút, ta đã xin ý kiến của Nhiếp Chính vương, người không có ý kiến gì nhưng chuyện này phải có ngươi đồng ý mới được.
Đỗ Duy trợn mắt hỏi:
- Sao vậy? Quân phí lại không đủ sao? Lại muốn tìm ta vay tiền à?
- Đương nhiên không phải rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Carmi Ciro híp mắt cười, kéo kéo bả vai Đỗ Duy:
- Ta biết năm nay quân phí của đế quốc tăng thêm không ít, rất nhiều đều phải dựa vào tiền túi của ngươi… Nói hơi khoa trương một chút thì bây giờ trong bộ Thống Soái, tiền lương được phát đều là do gia tộc Hoa Tulip của ngươi hiến tặng! Tiền thì tạm thời không có nhu cầu gì, nếu có ta nhất định sẽ nói với ngươi nhưng hôm nay không nói về tiền… Là chuyện về ban huấn luyện quân này.
Đỗ Duy nhíu mày.
- Ngươi biết đó, Đỗ Duy, đế quốc đã hòa bình quá lâu rồi.
Carmi Ciro thở dài:
- Vốn để cho những quân này đi học phải là học kinh nghiệm thực chiến! Nhưng cục diện của đế quốc bây giờ ra sao? Làm gì có chỗ nào còn chiến tranh? Hơn hai mươi năm trước chiến tranh thảo nguyên, những người trải qua trận chiến đó ai ai cũng già cả rồi, thậm chí qua đời không ít. Còn bây giờ thì sao… kiếm đâu ra quân có kinh nghiệm thực chiến để dạy học đây, thật sự quá khó khăn. Mặc dù mấy năm trước vẫn có viễn chinh Nam Dương… Bất quá gia tộc Rowling các ngươi hẳn cũng biết những cuộc viễn chinh Nam Dương đó thật sự không còn gì để nói! Nó khiến đế quốc tổn hao lượng lớn quân phí để chế tạo những chiến thuyền lớn đi khi dễ những thuyền ghe bằng gỗ của dân bản xứ, vậy có kinh nghiệm gì đây? Có thể xử dụng được cũng chỉ có trận chiến tranh tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc vào hai năm trước mà thôi! Nhưng trong tay ta hiện không có lựa chọn thích hợp! Tên Alpay kia không cùng đường với ta, hơn nữa ta biết trận chiến đó hắn chỉ đoạt công mà thôi, quân đội của hắn cũng chẳng bỏ ra bao nhiêu khí lực. Cho nên ta sẽ không mượn người của hắn. Vì vậy ta chỉ có thể tới chỗ ngươi tìm người thôi.
Đỗ Duy thở dài, nhíu mày suy nghĩ một chút:
- Giờ ta cũng khó tìm được người thích hợp lắm. Ngươi biết đấy, tướng quân Ron Patton… Hắn oán hận quân đội rất sâu, khẳng định không muốn tới đây, còn những người khác sao, kinh nghiệm cũng không đủ. Ồ, Al Qaeda thì sao? Ngươi hẳn cũng biết hắn là một thống lĩnh kỵ binh thủ hạ của ta, là đồ đệ của Ron Patton. Có kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa cũng đã trải qua trận chiến tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc hai năm trước.
- Ta biết người đó, lần trước trong đơn báo công có tên hắn. Bất quá… hắn không được.
Carmi Ciro lắc đầu, thành thật nói:
- Tư lịch (lý lịch cá nhân) không đủ. Ngươi biết đấy, giờ những tên vào được ban huấn luyện đều có chút gia cảnh, rất nhiều kẻ vốn nắm giữ chức vị không tồi trong quân đội. Bọn họ đều là những tên lỗ mãng kiêu ngạo. Tên Al Qaeda kia mới chỉ là thống lĩnh, hơn nữa luôn ở Tây Bắc, thân phận cũng chỉ là tư quan của gia tộc ngươi… Để cho tư quân của một quý tộc tới dạy học cho quân chính quy, chỉ sợ rất nhiều người sẽ không phục.
Carmi Ciro híp mắt cười nhìn Đỗ Duy, cuối cùng mới nói toạc ra:
- Ý của ta là muốn mời ngươi tới!
- Ta?
Đỗ Duy tròn mắt nhìn Carmi Ciro.
- Chính là ngươi!
Giọng điệu của Carmi Ciro rất nghiêm túc, hoàn toàn không như đang nói đùa:
- Ngươi có quân hàm thượng tướng của đế quốc, lại là công tước Hoa Tulip, tổng quản đại thần của quân Tây Bắc! Đứng trước mặt ngươi ai dám lộn xộn đây? Hơn nữa hai năm trước quân đoàn Tây Bắc bị tiêu diệt cũng do ngươi một tay chủ trì… Mặt kinh nghiệm ngươi cũng có.
- Nhưng… Ta không phải quân nhân chân chính.
Đỗ Duy cười khổ:
- Ngươi cũng biết quân hàm thượng tướng của ta là sao mà, ta chỉ ở trong thanfht ính toán toàn cục mà thôi, nói tới đánh trận…
- Đừng khiêm tốn.
Carmi Ciro liếc mắt cái đã nhìn ra ý đồ từ chối của Đỗ Duy:
- Cho dù không nói tới trận tiêu diệt quân đoàn Tây Bắc… Vậy mấy năm trước tại thành Gileat ngươi tự mình dẫn binh đánh tan hai vạn thiết kỵ thảo nguyên, chuyện này là ngươi tự mình trải qua đấy nhé.
Không đợi Đỗ Duy từ chối, Carmi Ciro đã vỗ mạnh lên bả vai Đỗ Duy nghiêm nghị nói:
- Đỗ Duy! Ngươi muốn ta hỗ trợ tôi luyện tốt cho đệ đệ của ngươi, ta nhất định sẽ giúp! Song giờ ta cũng có khó khăn, vậy ngươi cũng phải giúp ta chứ. Đã là bằng hữu đừng để ta phải khó khăn như vậy, ta cũng không yêu cầu nhiều. Tháng sau ngươi còn có thể ở lại đế đô mà, trước khi ngươi rời khỏi bớt chút thời giờ tới đây, nói cho những tên gia hỏa chưa từng trải qua chiến trận này những kinh nghiệm từng trải của ngươi là được rồi.
Thấy Đỗ Duy lại nhíu mày, Carmi Ciro đột nhiên hạ thấp giọng:
- Đề nghị của ngươi với Nhiếp Chính vương, đem ban huấn luyện này mở rộng thành một học viện, ban đầu đề nghị này không được chấp hành nhưng bây giờ nhìn phong cảnh của ma pháp học viện do ngươi tạo, rất nhiều lão già trong quân đội chúng ta đều rất động tâm rồi, lần này cũng quyết tâm thực sự mở rộng ban huấn luyện. Có lẽ sẽ trở thành một học viện quân sự đấy. Thế nào? Vị trí viện trưởng đầu tiên của học viện ta giữ lại cho ngươi đó! Bây giờ trong đế quốc, tướng quân từng thực sự ra chiến trường quá ít! Ngươi có thân phận, có quan chức, có địa vị… cho tới tuổi của ngươi, giờ còn ai dám nói nửa chữ không?